“Hiên Vương, ý của ngài là. . . . . .”

Hắn lại nhìn Hiên Vương, ánh mắt kia giống như Hướng Quân đã xác định Lộ Nhi chính là Lộ Châu.

“Không thể nào. Trên người Lộ Nhi không có cái bớt nào!”

Tâm tình Hiên Vương có chút nóng nảy, nhưng thật ra Lộ Nhi đã nói, rõ ràng ngay trước mắt, cũng không thể có sai lầm được.

“Thật sự? Hướng Quân, vậy ngài nói đi, nếu quả thật có thể chứng thật, ai gia liền làm chủ cho ngài!”

Một câu nói, rất có khí phách, tâm Lộ Nhi đến lúc này đánh bịch một tiếng, nghĩ đến giấc mộng đó, đột nhiên cảm giác được, trời sập . . . . . .

Để cho công bằng, có Hoàng thái hậu, công chúa và Lộ Nhi cùng nhau đi vào. Hướng Quân nói rằng dưới cánh tay Lộ Nhi có một nốt đỏ lớn bằng đầu ngón tay, Lộ Nhi không nhớ rằng mình có nó. Lúc đi vào, cước bộ thoải mái hơn một chút.

Cởi áo ra, lộ ra thân thể so với trân châu còn mượt mà bóng loáng hơn, Lộ Nhi nâng cánh tay lên, hướng về phía gương soi.

“Nương nương, người xem, thật sự có a. . . . . . Nhưng, chỉ là so với da hơi mờ một chút, không nhìn kỹ thật đúng là không thấy. . . . . .”



Lộ Nhi trợn to hai mắt cũng không thấy cái gì, nhưng cũng vào lúc này, công chúa chợt hô lên, Hoàng thái hậu đến gần, chỉ là nhìn lướt qua, cười lạnh nói:

“Đúng là có một vết, lớn nhỏ cũng kém không nhiều lắm, Lộ Nhi, cô là kẻ lừa gạt, lừa con ta thật thê thảm. . . . . .”

Trợn trừng mắt, Hoàng thái hậu gương mặt âm trầm đi ra ngoài. Trong lòng Lộ Nhi đau đớn như muốn chết, cả người đi đến gần gương, rốt cục thấy có chấm đỏ gì đó. . . . . .

Này. . . . . .

Này. . . . . .

Nhỏ như vậy, ở dưới cánh tay, làm sao thái tử lại biết?

Chính nàng cũng chưa từng để ý đến. . . . . .

Nhưng. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play