Hoàng thượng rốt cục lên tiếng, Lộ Nhi nhìn về phía Hoàng thượng, lại nhìn mọi người một lượt, nơi này, cũng chỉ có bên người Hiên Vương có một chỗ ngồi.

Chỗ của Hoàng thượng cùng Hoàng thái hậu đang ngồi, dưới chỗ Hoàng thượng đó là Hướng Quân, sau đó là công chúa.

Dưới chỗ Hoàng thái hậu là Hiên Vương, phía dưới là chỗ ngồi trống không, vốn là nên để lại cho nàng?

Lộ Nhi vội vàng nói cảm tạ, ngồi xong mới phát hiện, nàng cùng công chúa đối diện nhau!

Nhìn Lộ Nhi, công chúa đắc ý cười một tiếng, Lộ Nhi chợt nhớ tới đánh cuộc của các nàng, nàng ta cười, chắc cũng là vì vậy đi?

Đến bây giờ mới thôi, bọn họ cũng cho rằng nàng hoàn toàn thua?

Không biết Hiên Vương còn thừa nhận lần bái đường đó không? Nếu như Hiên Vương không thừa nhận, vậy. . . . . .

Nàng thật sự thua!

“Lộ Nhi, đây là thái tử Đại Hướng quốc Hướng Quân. . . . . .”



Thanh âm Hoàng thượng, vẫn rất ôn hòa. Hướng Quân quay đầu, hai mắt thâm tình nhìn Lộ Nhi, trên mặt lạnh như băng cũng che dấu rất khéo đứng lên:

“Lộ Châu, nàng có khỏe không? Bổn vương tìm nàng thật lâu. . . . . .”

Một câu nói, nhưng ở trước mặt mọi người, làm sáng tỏ thân phận Lộ Nhi. Lộ Nhi không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng nàng biết, khi Hướng Quân nói ra những lời này, trên mặt Hoàng thái hậu bọn họ không có một tia kinh ngạc.

“Thái tử, ta không phải là Lộ Châu, ta là Lộ Nhi. . . . . .”

Lộ Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia không sợ hãi, cứ trực tiếp không nể mặt hắn, Hướng Quân cũng không giận, hắn quay đầu, nhẹ giọng nói:

“Văn Văn. . . . . .”

Công chúa vội vàng đứng lên, thân mật nhìn Lộ Nhi:

“Hoàng tẩu, người không cần chọc giận hoàng huynh. Hoàng huynh tìm tỷ khắp nơi lâu như vậy, tỷ không biết đâu, hoàng huynh biết tỷ mất tích, huynh ấy vội vàng cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy đi. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play