Trong mắt Hoàng thái hậu mang theo ý không đành lòng, bà vừa muốn mở miệng khuyên nhủ, Hiên Vương chợt quay đầu, mặt hiếu thuận hỏi:
“Mẫu hậu, người cũng không muốn tôn tử yêu của mình xảy ra chuyện gì!”
Một câu nói, chặn lại lời nói của Hoàng thái hậu, bà không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ, dù sao công chúa đau đến nỗi nói không ra lời.
Đau!
Thật là đau!
Đau chết!
Nhịn một hồi, công chúa cảm giác như đã trải qua mấy năm, đau rất đau, đau đến nỗi trái tim tan nát rồi!
Hắn, đừng nói là thích mình, trong lòng hẳn là rất hận mình? Nàng là một nữ nhân, tại sao hắn lại nhẫn tâm dùng hình phạt như vậy trừng phạt mình?
Hèn mọn bò đến bên chân của hắn, giống như con cún, nàng cũng không muốn như vậy. Có lẽ công chúa từ nhỏ chưa từng chịu khổ bao giờ, làm sao có thể kiên trì được chứ?
“Thế nào? Nghĩ thông suốt?”
Nhìn nàng ta đáng thương, Hiên Vương chỉ cảm thấy chán ghét, một loại chán ghét từ đáy lòng truyền ra! Nữ nhân như vậy, đưa cho hắn, hắn cũng không muốn!
“A. . . . . .”
Dùng sức gật đầu một cái, trong cổ họng phát ra thanh âm rất nhỏ, nếu không lắng nghe đúng là không cảm giác được.
“Sớm nói có phải tốt hơn không?”
Hiên Vương cười tà mị, hắn cũng không phải là không có thủ đoạn, chẳng qua là bình thường, không dùng trước mặt Lộ Nhi thôi.
Không chút nào thương hương tiếc ngọc nắm lấy cằm công chúa, vừa rắc một tiếng, một trận đau nhức thấu tâm truyền đến, công chúa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
“Ngươi dám té xỉu! Nói, Lộ Nhi ở chỗ nào!”
Thanh âm lãnh khốc, dọa công chúa đang mất đi ý thức vội vàng hồi thần, nàng run rẩy lập cập nói:
“Ở. . . . . .”
————
Đây là một khách điếm bình thường, một khách điếm rất nhỏ!
Trong đại sảnh đơn sơ, một bạch y nam tử ngồi ở chỗ đó, tự rót uống một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT