Giống như hoa tươi nở rộ, chợt gặp phải sương lạnh, cũng chỉ có thể héo tàn.

“Nô tỳ. . . . . . Vương gia, không có. . . . . . sợ. . . . . .”

Nàng rất muốn khóc a, đã có ba cô gái khóc chạy đi, nàng là người thứ tư!

Nhưng thuốc này, Vương gia một chút cũng không uống xuống.

“Không sợ? Vậy ngươi run cái gì!”

Thanh âm đột nhiên cất cao, nữ tử kia bị dọa sợ đến nỗi run rẩy một trận, nước thuốc nóng bỏng liền tung tóe ra ngoài, rơi xuống tay nhỏ bé trắng nõn, thật đau!

“A. . . . . .”

Một tiếng kêu đau, nàng kinh sợ muốn buông tay, chén thuốc rung hơn, nước thuốc đen cũng tràn ra nhiều hơn. . . . . .

Cắn răng cầm chặt, trên tay nàng sớm bị nước thuốc nhuộm đen một mảnh!

Phía dưới lớp nước đen, hẳn là đỏ bừng, nàng biết!



Bởi vì, trên tay rất đau, đau đến nỗi nàng muốn buông tay!

Nhưng nàng không thể nới tay, nhiều tỷ muội bị Khánh Vương đuổi ra, nàng phải kiên trì!

“Thế nào? Sợ Bổn vương đứng lên được ư? Cũng không để yên cho bổn vương uống thuốc!”

Hắn vung tay lên, thờ ơ đảo qua, lại mang theo lực độ lớn, phịch một tiếng, chén vỡ!

Mà nước thuốc, cũng rất có tính kỹ xảo hất tới trên người nữ tử, nàng đau đến nỗi hai mắt rưng rưng!

“Bổn vương còn chưa có chết? Ngươi khóc cái gì . . . . . .”

Hai mắt lạnh lẽo, người ngoài phòng đều là cả kinh, tính khí Khánh Vương thay đổi quá nhanh, các nàng cũng không biết làm như thế nào mới phải!

Nếu như không phải là hầu hạ Khánh Vương thật lâu, bọn họ cũng hoài nghi, đây không phải là Vương gia của bọn họ!

“Nhặt lên cho bổn vương, không thiếu một mảnh!”

Không đánh nữ nhân kia, hắn vẫn ung dung nhìn nàng, nhìn tay bị dính nước thuốc, tràn ra từng tia máu đỏ. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play