Thấy Lộ Nhi thương tâm, Từ thái y vội vàng an ủi, nhưng đối với việc Khánh Vương phải tới lúc nào mới tỉnh lại, trong lòng của ông cũng không có câu trả lời chính xác.
Ngày mai, ngày sau, hoặc có lẽ là vĩnh viễn!
Đạo lý này Lộ Nhi hiểu được, cho nên theo thời gian trôi qua, trong lòng của nàng càng ngày càng bất an.
“Từ thái y, không có cách gì khác sao?”
Trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, Hiên Vương quan tâm nàng, nàng có thể dựa vào mình kêu hắn tỉnh lại, nhưng người mà Khánh Vương quan tâm là ai đây?
“Lộ Nhi, chuyện này. . . . . .”
Thấy Từ thái y khó xử, Lộ Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười, nếu quả thật có cách, Từ thái y sẽ không bó tay không biện pháp như thế này.
“Từ thái y, chỉ là do cháu gấp gáp. . . . . .”
Chuyện này ông cũng biết, nhưng ông thật sự không có cách nào, cho nên chỉ có thể làm hết sức, chỉ có thể tận lực.
Tiễn Từ thái y đi, trong lòng cảm thấy cô đơn như cũ, phía ngoài ánh mặt trời thật ấm, nhưng tại sao, trong lòng của nàng vẫn buồn bực khó chịu như vậy chứ?
Nàng chưa vội trở về trong phòng, trong viện có hai bụi hoa quế, đang kỳ nở hoa rực rỡ, mùi hoa quế nồng đậm giống như chén rượu nồng thượng hạng, ngửi thấy sẽ khiến người cảm thấy say mê.
“Lộ Nhi, ta đang muốn tìm cô đó? Vừa đúng dịp chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi!”
Thanh âm thanh thúy bên tai, Lộ Nhi quay đầu lại, chỉ thấy công chúa cười hì hì đi tới, trên mặt của nàng luôn luôn treo chiêu bài mỉm cười ——
Có lẽ đây chính là nụ cười của công chúa đi? Cũng chỉ có công chúa mới có thể cười rực rỡ như vậy.
“Công chúa, cô mệt không?”
Lộ Nhi chợt thở dài, nàng không biết công chúa muốn gì, nhưng nàng biết, nếu như nàng là công chúa hẳn là cực kỳ hận mình bây giờ.
“Lộ Nhi, cô nói cái gì?”
Vì khoảng cách có chút xa, lời nói của Lộ Nhi công chúa cũng không nghe rõ, nàng không hiểu nhăn đôi mày đẹp, gấp giọng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT