“Không sao, Lộ Nhi, không sao! Còn không lại đây!”

Lại lần nữa ôm lấy Lộ Nhi, hắn không nói ra nguyên nhân, Lộ Nhi cũng không hỏi kỹ ——

Nàng đã từng hỏi, nhưng hắn vẫn không nói. Lộ Nhi biết, Hiên Vương tất nhiên cũng có nỗi khổ tâm riêng, cho nên nàng sẽ không tiếp tục hỏi đến cùng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa chiếu vào, soi sáng hai bóng người, tinh tế tỉ mỉ, giống như để hai người bước đi trên một tầng kim quang.

Sau khi ăn trưa, bọn họ tiếp tục đến Khánh Vương phủ, mặc dù Hiên Vương kiêng kỵ việc Lộ Nhi cùng Khánh Vương ở chung một chỗ, nhưng có hắn ở bên lại là một chuyện khác.

Cuộc sống như thế, kéo dài mười ngày, hắn đều lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Lộ Nhi ngồi ở trước giường, nói đi nói lại những chuyện cũ.

Lộ Nhi nói, người hôn mê có rất nhiều trường hợp, mà bọn họ tỉnh dậy càng muộn, đối với bọn họ mà nói lại càng bất lợi.

Mà hắn cũng biết, người đang hôn mê thật ra vẫn có suy nghĩ, lúc ấy hắn chính là như vậy, có thể nghe được giọng nói của Lộ Nhi nhưng lại không tỉnh được.



Lộ Nhi nói muốn dùng lời nói kích thích Khánh Vương, những lời này hắn thật ra cũng rất đồng ý, nhưng. . . . . .

Nhưng nói như thế nào đây? Mỗi người đều có người hoặc vật mình để ý nhất, người hắn để ý nhất chính là Lộ Nhi, cho nên Cô Ưng nói muốn mang Lộ Nhi rời khỏi Vương phủ, hắn liền nhanh chóng tỉnh lại.

Mà Khánh Vương thì sao? Hắn để ý nhất chính là gì? Không phải là cũng thế chứ. . . . . .

Có một cách, thử một lần liền biết, nhưng hiện tại hắn không thể thử, cũng không dám thử.

Nếu như kết quả giống như hắn dự đoán, không chỉ là Lộ Nhi, ngay cả hắn và Khánh Vương cũng rất khó xử khi sống cùng nhau.

“Lộ Nhi. . . . . .”

Nhẹ nhàng đi lên trước, đứng ở sau lưng Lộ Nhi, nhìn khuôn mặt tiều tụy trên giường, trong lòng Hiên Vương đau xót

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play