“Ông cứ trở về trước đi!”

Mắt lạnh liếc nhìn, vốn là thái y còn có chút tò mò, bị dọa sợ đến nỗi vội vàng cáo lui. Ánh mắt Hiên Vương lại lần nữa nhìn trên người Lộ Nhi, trên mặt của nàng, vẫn còn có nụ cười khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái.

“Khánh Vương, còn nhớ rõ lần đó ngài len lén dẫn ta đi ra ngoài không? Ta sợ bọn họ nhận ra ngài, tìm phiền toái cho mình. Chúng ta mới hóa trang, ngài còn dán một bộ râu, lúc nói chuyện, nhếch lên nhếch xuống, làm ta cười đến đau cả bụng. Ngài còn ăn cá cùng ta, kết quả, hai con cá ta ăn thật ngon, ngài lại chỉ ăn một miếng, rồi bỏ đó. Ô ô, còn có bí mật của chúng ta, ngài cũng không thể nuốt lời, ngài nói thật hay lắm, nhất định ngài nhanh tỉnh lại, phải nhanh tỉnh lại. . . . . .”

Tí tách một tiếng, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trên mu bàn tay ẩm ướt, một giọt nước mắt lăn xuống, từ tay của nàng trượt đến lòng bàn tay của hắn, sau đó liền biến mất.

Hiên Vương đau lòng nhìn hai người, cũng nhìn thấy Lộ Nhi đang thương tâm.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không biết, Lộ Nhi và Khánh lại len lén dạo phố, bọn họ thậm chí còn dịch dung, rồi đi ăn cá. Khánh còn đáp ứng Lộ Nhi, muốn ăn cái gì, cũng sẽ mua cho Lộ Nhi. . . . . .



Tại sao, những thứ này hắn không biết?

Khánh Vương thật sự là yêu Lộ Nhi, bọn họ đều là huynh đệ nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, Khánh Vương sẽ quan tâm săn sóc như vậy với một nữ tử.

Mà Lộ Nhi đắm chìm ở trong bi thương, hồn nhiên không cảm giác được, phía sau nàng còn có một ánh mắt thống khổ, một mực quan sát nàng.

Qua hồi lâu, Hiên Vương mới đi tiến lên, thấp giọng nói:

“Lộ Nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về. . . . . .”

Mặc dù, hắn rất khiếp sợ tình cảm giữa hai người, nhưng hắn vẫn không buông tay, Lộ Nhi là nữ nhân hắn nhận định, huống chi giữa bọn họ còn có đứa bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play