Trong phòng rất yên tĩnh, không nghĩ rằng không có oanh oanh yến yến trong tưởng tượng, chỉ có một phụ nữ khoảng bốn mấy tuổi, gương mặt đầy thương tâm canh giữ ở trước giường.
“Phu nhân, Từ thái y tới. . . . . .”
Quản gia tiến lên, khom người, thấp giọng nói.
“Từ thái y? Bệnh của Khánh nhi . . . . . .”
Phụ nhân vui mừng xoay người, vội vàng hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Lộ Nhi và Hiên Vương, sắc mặt lại ảm đạm:
“Hiên Vương, ngài đã tỉnh lại?”
Đều bị thương ở trong trận, đều bị hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, Hiên Vương đã đã tỉnh lại, nhưng Khánh Vương lại. . . . . .
Có chút hi vọng, nói không chừng Khánh Vương cũng nhanh tỉnh lại!
Nhưng lại có chút thất vọng, rất có thể, Khánh Vương vĩnh viễn sẽ ngủ như vậy.
“Điệp di, đúng vậy, ta đã tỉnh. Ta tin rằng, Khánh cũng rất nhanh sẽ tỉnh lại!”
Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, phụ nhân thở dài:
“Hi vọng như thế! Hiên Vương, vị này là. . . . . .”
Đôi mắt chỉ từ gương mặt Lộ Nhi quét qua, rất nhanh liền chuyển tới bụng Lộ Nhi, thấy được cái bụng to lớn đó.
“Cô . . . . . Cô chính là. . . . . .”
Trong mắt thoáng qua một tia ác, thanh âm cũng không tự chủ mà sắc nhọn rất nhiều:
“Là cô, là cô hại Khánh, đều tại sao chổi cô. . . . . .”
Đúng vậy, là lỗi của nàng?
Lộ Nhi thở dài, không tránh né, cũng không phản bác, nếu như không phải là nàng, Khánh Vương làm sao sẽ. . . . . .
Làm sao sẽ nằm ở trên giường cho đến tận bây giờ? Đều do nàng, đều là lỗi của nàng!
“Điệp di. . . . . .”
Bắt được tay của nàng, Hiên Vương không vui nhăn mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Ngăn lại quả đấm của nàng sắp đánh lên người Lộ Nhi.
“Hiên Vương, ngài mang cô ta tới làm gì? Khánh còn chưa chết, cô ta có thể yên tâm. . . . . .
Phụ nhân ngừng tay, thanh âm càng thêm không vui, nàng cắn môi, cố gắng muốn tránh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT