Chỉ là phu nhân đâu? Chẳng lẽ phu nhân mất tích. . . . . .

“Không tốt, có ai không. . . . . .”

Đột nhiên quay đầu lại, Tiểu Tuệ hốt hoảng chạy ra ngoài, bất an hô to:

“Phu nhân, phu nhân mất tích. . . . . .”

————

Hiên Vương phủ vốn yên tĩnh, bởi vì một thanh âm hô to, có thêm vài tia sinh khí, có chút nhân khí.

Hoàng thái hậu, Hoàng thượng tự mình tới đây, bọn họ tập trung ở trong Ngạo Vũ Các, thương lượng phải làm gì mới đúng!

“Tiểu Tuệ, bình thường ngươi cũng là một nha đầu rất cơ trí, tại sao lại để mặc Lộ Nhi hồ nháo như vậy?”

Nghe xong chuyện đã xảy ra, Hoàng thượng nổi giận vỗ bàn một cái, giận dữ hét.

“Chính là vậy, Tiểu Tuệ. Ngươi nói thân thể Lộ Nhi như vậy rồi, nếu như có chuyện gì bất trắc, ngươi chết cũng khó mà đền tội a!”

Hoàng thái hậu cũng nhăn mày, sớm biết vậy bà đưa Lộ Nhi vào cung, sẽ không để mặc nàng hồ nháo như vậy.



“Khóc, khóc có ích lợi gì? Ngươi nhớ bộ dáng người kia như thế nào?”

Tiểu Tuệ lắc đầu một cái, khóc thút thít nói:

“Hồi Hoàng thượng, lúc ấy nô tỳ chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, lúc quay đầu nhìn đã không thấy gì nữa. . . . . . Ngay cả phu nhân cũng không thấy . . . . . .Nhưng hắn gọi tên của phu nhân. . . . . .”

Gọi tên Lộ Nhi, vậy thì có quen biết, nhưng không phải Lộ Nhi nói không có bối cảnh gì, cũng không có mấy người biết nàng sao?

Người nào sẽ đúng lúc đó mà cứu nàng chứ?

Công chúa quay đầu, nhìn Tiểu Mê một cái, Tiểu Mê nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nói nàng cũng không biết.

Là Mị sao?

Một thân áo đen, nhanh nhẹn như tia chớp, cộng thêm Tiểu Tuệ không biết võ công, ở thời điểm nàng ta đang ngây ngốc mà cứu người, cũng không phải là không thể nào.

Mà Lộ Nhi ở chỗ này, cũng không quen bao nhiêu người!

Giống như, chỉ có Mị là phù hợp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play