Nghĩ đến Đan nhi trong tù, trong lòng của nàng vẫn thấp thỏm bất an. Đan nhi nói em ấy không phản bội phu nhân, nàng cũng tin tưởng lời của Đan nhi!

Nhưng mà, thật sự nếu không nghĩ được cách nào, Đan nhi có thể bị đánh đến nỗi phải nhận tội.

Em ấy chưa từng làm tổn thương tiểu thư, tại sao có thể là do em ấy chứ?

Ánh mặt trời thật tốt, Lộ Nhi không hỏi tại sao mình lại ở chỗ này, nàng cũng biết tính khí Hiên Vương, mấy nha đầu này ai dám nói chuyện lung tung?

Hiên Vương hẳn là vào triều rồi? Muốn trở về Thính Vũ Các của mình, nhưng hết lần này tới lần khác hai nha đầu luôn ngăn cản, Lộ Nhi cũng đành thôi!

Nơi này so sánh với Thính Vũ Các, thật là đúng là trên trời dưới đất.

Không nói đến những loại hoa muôn màu sắc đang nở rực rỡ, những con bướm bay lượn quanh trăm hoa tươi đẹp, riêng cách bố trí trong viện này, cũng không biết so với Thính Vũ Các tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Sâu trong vườn hoa, có một đình nghỉ mát nho nhỏ, Lộ Nhi cảm thấy thật thích thú, lững thững đi tới đình.

Tiểu Tuệ cùng Tiểu Mân nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận bảo vệ Lộ Nhi.

Hiện tại Vương gia đã thừa nhận thân phận Lộ Nhi, người trong phủ cũng không ai dám xem thường Lộ Nhi.



Mà bọn nha đầu hầu hạ càng thêm cẩn thận.

Đi tới bên đình, mới nhìn đến một cái hồ không lớn lắm.

Mà ở nơi gần đình thậm chí có một con suối ——

Một suối nước trong suốt, không ngừng chảy róc rách bên đình.

“Nhìn này, không ngờ ở đây có một con suối!”

Thấy nước suối trong suốt, Lộ Nhi vui vẻ kêu.

Hiên Vương vừa mới tới nhàn nhạt cười một tiếng, chợt từ phía sau ôm lấy Lộ Nhi, trìu mến nói:

“Nàng a, mới vừa tỉnh lại liền đến nơi này chạy loạn, thân thể cũng đã tốt hơn rồi?”

Hiên Vương?

Tại sao lại ở chỗ này chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play