Một Vương gia đến hay không cũng không thiếu đi một người.
Nhưng điểm mấu chốt là nàng không muốn đi ăn ở Hội Hương lâu gì đó, nàng chỉ muốn ăn cá, cá sốt chua ngọt, chua chua lại ngọt ngọt!
“Không muốn, ta muốn ăn cá, đến quán này đi . . . . . .”
Lộ Nhi không nhúc nhích dù chỉ một bước, nếu như trên người nàng có bạc nàng cũng không nói chuyện đáng thương với hắn như vậy.
Nhưng bây giờ trên người nàng không có bạc, cũng chỉ có thể năn nỉ Khánh Vương có tiền này.
“Nơi này?”
Không thể tin chỉ vào quán nhỏ này, nơi đó ngay cả bảng hiệu cũng không có, hắn đường đường là Khánh Vương gia, khi nào thì ăn ở nơi thế này?
“Lộ Nhi, nơi này. . . . . . Nơi này không sạch sẽ, các món ăn ở Hội Hương lâu rất ngon, có tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành !”
Cái quán nhỏ như vậy, hắn thật đúng là lo lắng Lộ Nhi ăn vào sẽ đau bụng.
“Không muốn, ta thích ăn ở đây. . . . . .”
Ủy khuất chu miệng lên, con sâu tham ăn đã sớm rục rịch, nàng đoán chừng là trên thế giới này người đáng thương nhất là phụ nữ mang thai.
“Nhưng. . . . . .”
Thật ra thì xem thường cái quán nhỏ này nên Khánh Vương vẫn do dự.
“Hừ, ngươi đã nói muốn theo ý ta, vậy thì do ta quyết định! Ta muốn ăn ở đây, ăn cá ở đây. . . . . .”
Không nói lời gì Lộ Nhi lôi kéo tay Khánh Vương liền chạy đi. Thân thể Khánh Vương cứng đờ, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình, tâm không khỏi rung động một chút.
Tay của hắn cũng từng chạm qua những nữ nhân khác nhưng vì cái gì lại chưa từng có loại cảm giác này?
Hắn không hiểu, nhìn vẻ mặt cực kỳ vui mừng của nàng, bỗng nhiên hắn thở dài nói:
Thì ra làm cho một nữ nhân vui vẻ lại đơn giản như vậy.
Mà Lộ Nhi vui vẻ, hồn nhiên không biết, ở một nơi bảo thủ như cổ đại, một nam một nữ dắt tay như vậy là việc không đúng với lẽ thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT