Trên lý thuyết, chỗ Hắc Hạt Tử và Tô Vạn xuống xe chỉ cách thôn có 5km, nhưng sau đó Tô Vạn nghĩ lại, khoảng cách 5km này có thể là đường chim bay, phải tính cả đoạn đường xuống cao tốc và đường vào thôn sau trạm thu phí, cộng thêm khoảng cách thực tế, ít nhất cũng phải hơn 20km.
Nói tóm lại, đợi đến khi Hắc Hạt Tử và Tô Vạn bước đến nhà lão Vệ, trời đã hoàn toàn tối đen.
"Mẹ kiếp, mệt chết lão tử." Ở trước cửa nhà lão Vệ, Tô Vạn thở hổn hển ném ba lô xuống đất. Mang theo vài ký đồ đi bộ suốt 20km, cậu có thể cảm thấy bắp chân của mình liên tục run rẩy.
Hắc Hạt Tử dựa vào cửa đợi người ra mở cửa, cười nói: "Trở về mỗi ngày chạy 5km, bảo đảm tốt cho cậu, ông chủ Ngô cũng là người từng trải."
"Anh đang yêu cầu tất cả học sinh phải đạt được kết quả thi đại học như thủ khoa văn học thành phố Bắc Kinh đấy à?" Tô Vạn trợn mắt. Vừa nói xong, cửa sắt liền mở ra, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, tay cầm dao làm bếp đứng ở cửa, trong ấn tượng của Tô Vạn, những người phụ nữ với hình tượng này hầu hết đều là các bà cụ tập dưỡng sinh ở quảng trường.
Bác gái lau tay trên tạp dề hai lần, hỏi: "Các vị là..."
Hắc Hạt Tử bày ra một bộ mặt dành riêng cho phái nữ, cười nói: "Lão Vệ bị kẹt trên đường cao tốc, chúng tôi chỉ có thể đi bộ, đồ đệ kém cỏi của tôi mới đi có 20km đã muốn tê liệt, đại tỷ có thể cho chúng tôi xin chút nước không?"
"A a, là các vị." Bác gái vội vàng đón hai người vào nhà, vừa đi vừa giới thiệu bản thân, nói bà họ Lý, tên là Lý Thụ Mai, là vợ của lão Vệ, hiện tại đang làm việc ở xưởng dệt may trong thôn, trong thôn đều gọi bà là chị Lý.
"Vẫn chưa thấy lão Vệ gọi điện thoại cho tôi, cũng không biết xử lý thế nào rồi." Sau khi mời nước, chị Lý đưa hai người lên tầng hai, tầng hai có hai phòng, sử dụng chung một phòng tắm.
Chị Lý nói: "Nhà cũng rộng rãi, hai người có thể chọn mỗi người một phòng, ở thoải mái một chút. "
Dứt lời, cô dùng chìa khóa mở cửa hai phòng ngủ trên lầu, bên trong vậy mà có đầy đủ mọi thứ, chỉ là một gian trong đó không mở cửa sổ, làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.
"Nhưng so với ký túc xá của tôi còn lớn hơn." Tô Vạn cảm thấy nơi này không thảm như cậu đã tưởng tượng, không khỏi cảm thấy cuộc sống nông thân bây giờ thật khá giả, cậu còn đang viết thư máu cho người quản lý vì trong ký túc xá không có điều hòa.
Hắc Hạt Tử cẩn thận quan sát bức ảnh treo trong phòng, không nói gì. Tô Vạn thấy thế hỏi: "Tôn sư trọng đạo là truyền thống tốt đẹp của nước ta, sư phụ anh muốn chọn gian nào?"
Không có gì bất ngờ khi Hắc Hạt Tử chọn phòng có cửa sổ, Tô Vạn bĩu môi, nghĩ thầm không có cửa sổ thì không có cửa sổ, dù sao cũng chỉ ở đây có hai ngày.
"Haiz, làm đệ tử có sư phụ mà vẫn giống như cọng cỏ vậy." Tô Vạn gian nan xách ba lô lên, đang định đi vào phòng mình, Hắc Hạt Tử kéo cậu lại.
"Ai nói tôi chọn gian này thì cậu sẽ ngủ ở gian khác?" Hắc Hạt Tử nói, "Cậu ngủ với tôi."
"Hả?" Tô Vạn sững sờ.
"Tôi nói, cậu ngủ với tôi." Hắc Hạt Tử nhìn khuôn mặt càng lúc càng khiếp sợ của Tô Vạn cảm thấy buồn cười, "Cái giường lớn như vậy, cậu còn sợ chật sao? "
"Nhưng mà..." Tô Vạn nghẹn chữ. Chị Lý thấy cậu khó xử, liền thay cậu nói nửa câu sau: "Mặc dù là giường đôi nhưng dù sao tách ra ngủ riêng vẫn thoải mái hơn."
Hắc Hạt Tử cười cười, nhận lấy ba lô từ tay Tô Vạn: "Không phải vấn đề thoải mái hay không thoải mái, đại tỷ, phòng kia tốt nhất vẫn không nên cho người khác ngủ."
"Ý anh là..." Sắc mặt chị Lý thay đổi.
"Không cho ở thì đúng hơn." Hắc Hạt Tử ném túi của Tô Vạn vào phòng, cuối cùng nói, "Làm phiền chị ôm thêm một cái chăn qua đây, tiểu quỷ này buổi tối nếu đá chăn, tôi sẽ phải trói cậu ta lại. "
"Rầm" một tiếng, Hắc Hạt Tử đóng cửa lại, Tô Vạn nghi ngờ nhìn hắn: "Tại sao anh phải ngủ với tôi?"
"Ai phải ngủ với cậu?" Hắc Hạt Tử lười biếng ngồi xuống giường châm thuốc, "Nói cho rõ, tôi không cho cậu ngủ ở gian đó, chứ không phải muốn ngủ chung với cậu."
Tô Vạn lẩm bẩm: "Hai người đàn ông chung một giường, nghĩ đến là thấy bất tiện."
"Có gì rất bất tiện?" Hắc Hạt Tử hỏi.
Hai người đang tranh cãi, tiếng gõ cửa vang lên. Tô Vạn mở cửa liền thấy chị Lý đang ôm một cái chăn bông đứng ở cửa: "Chăn này lớn, trải trên một cái giường có thể hơi chật chội."
"Không sao, đại tỷ, đưa chăn cho nó đi, tiểu tử này cũng cần trải nghiệm cuộc sống một chút."
Chị Lý đưa chăn bông cho Tô Vạn, không biết vì sao, không hiểu sao lại hoảng sợ liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
"Làm phiền hai vị rồi." Chị Lý trầm giọng, đóng cửa phòng lui ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên tiếng vội vàng dùng chìa khóa khóa cửa lại.
"Tôi nói," Tô Vạn nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa, đến gần Hắc Hạt Tử thần bí nói, "Anh có cảm thấy bác gái này, có phải là... để ý anh không? "
Hắc Hạt Tử kinh ngạc: "Làm sao cậu nhìn ra được?"
"Khi một người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào anh thì nhất định là có vấn đề." Tô Vạn quả quyết, "Vừa rồi bác ấy còn hy vọng anh ở phòng riêng, chuyện này không đủ rõ sao? Nếu bác ấy kiếm anh vào ban đêm, không phải là... Mẹ kiếp, đừng đánh đầu nữa!"
"Đáng đánh, tuổi còn nhỏ không lo học lại nghĩ linh tinh." Hắc Hạt Tử tức giận nở nụ cười, "Khả năng quan sát của cậu vĩnh viễn không dùng đúng chỗ, nếu là Ngô Tà, có lẽ bây giờ đã quấn lấy tôi hỏi một đống thứ rồi."
"Hỏi cái gì? A, đúng rồi, tại sao căn phòng đó không thể ở được?"
Hắc Hạt Tử trong lòng cảm thấy may mà tiểu tử này còn chưa ngốc đến mức đó, nói: "Cậu muốn ở tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng buổi tối nếu nhìn thấy cái gì không nên thấy, cũng đừng khóc lóc cầu xin ngủ lại đây với tôi."
"Tại sao, chẳng lẽ gian phòng kia có... có ma?" Tô Vạn rốt cục cũng có phản ứng, gượng hỏi.
"Không có." Hắc Hạt Tử thản nhiên trả lời, "Có ma cậu cũng không phải sợ, cậu là trai tơ mà."
"Chỉ có anh là lão tài xế*." Tô Vạn lẩm bẩm, "Anh nói rõ ra xem nào, gian phòng kia rốt cuộc có ma hay không? Sao anh lại nói là người không thể ở? "
*lão tài xế (thuật ngữ internet) thường dùng để nói người có kinh nghiệm vô cùng dồi dào trong một lĩnh vực nào đó (thường là lĩnh vực cua gái)
Hắc Hạt Tử nói: "Khái niệm ma quỷ quá rộng, nếu nói theo tiêu chuẩn của cậu, hiện giờ không có con ma nào trong căn phòng đó."
Tô Vạn nói, "Hiện giờ không có, sau này có hay không? Cho dù có, phòng cũng là phòng cạnh nhau, lỡ buổi tối con ma cảm thấy nhàm chán, lại qua đây ghé thăm thì sao? "
Hắc Hạt Tử buồn cười: "Sống đến bây giờ cậu vẫn chưa từng chạm qua phụ nữ, tích góp một thân hỏa khí, trừ phi đêm nay cậu phá dương, nếu không đến Bạch Cốt Tinh cậu cũng có thể diệt trừ."
"Không phải lúc trước anh nói nơi này quá nguy hiểm." Tô Vạn trợn mắt.
Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Nguy hiểm không phải là ma, trong căn nhà này, thứ mà cậu thực sự nên sợ không phải là ma."
"Hả? Chẳng lẽ nên sợ anh sao? "
"Không." Hắc Hạt Tử thản nhiên nói, "Là tất cả mọi người ngoại trừ tôi."