"Nhổ ra chưa?" Tô Vạn mệt đến mức thở dốc, hỏi Hắc Hạt Tử.
Hắc Hạt Tử không nói gì, đi vòng đến trước mặt lão Vệ, sau gần 15 phút giãy dụa, lão Vệ giống như lâm vào hôn mê, gục đầu xuống bất động.
Hắc Hạt Tử cẩn thận mở mí mắt lão Vệ ra, phát hiện vạch đen trong mắt lúc trước đã không còn nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Không uổng công cậu làm trai tơ nhiều năm như vậy."
"Lần này trở về tôi phải nhanh chóng xử lý chuyện này." Tô Vạn đứng lên, "Tôi không muốn lần sau phải cắt tay nữa."
Hắc Hạt Tử xé băng dính trên miệng lão Vệ, cũng rút cái phễu đẫm máu ra: "Bây giờ chờ lão tỉnh lại, sau đó ——"
"...... Cha? "
Tô Vạn giật bắn, không cần nghĩ cũng biết, âm thanh này là do lão Vệ phát ra!
"Hehe, hehe." Lão Vệ vừa ngẩng đầu, hai con mắt đỏ như máu. Mặc dù tay chân đã bị trói lại, nhưng lão lại giống như hoàn toàn mất đi lý trí, gầm nhẹ một tiếng lại đột nhiên nổi điên, giống như dã thú, cắn vào cổ Hắc Hạt Tử.
"Cẩn thận!" Tô Vạn thấy thế kêu lên, lão Vệ miệng đầy máu tươi do vừa rồi bị ép uống một chén máu, dáng vẻ há miệng cắn người trông vô cùng kinh dị. Chị Lý nhìn thấy liền trợn tròn mắt, trực tiếp bị dọa ngất đi.
Hắc Hạt Tử đứng rất gần lão Vệ, nếu là người thường chắc đã bị xé một mảng thịt, phản xạ có điều kiện của cơ thể Hắc Hạt Tử còn lợi hại hơn, não bộ chưa kịp phản ứng, hắn đã vung nắm đấm, đấm thẳng vào bụng lão Vệ.
"Hự... " Lão Vệ làm sao chịu được sức mạnh của Hắc Hạt Tử, há miệng phun ra một ngụm máu đen. Tô Vạn nhìn thấy mà giật mình, nghĩ thầm phản xạ có điều kiện của Hắc Hạt Tử xuống tay chắc cũng không nhẹ, chưa kể nghe nói nội tạng con người phải bị tổn thương mới có thể phun ra máu đen, lão Vệ là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, lần này không khéo lại đánh chết lão.
"Này, đừng đánh chết người." Tô Vạn kêu lên. Đã thấy lão Vệ phun từ trong miệng ra rất nhiều thứ màu đen, Tô Vạn nhìn kỹ mới nhận ra đó là loại máu đen gì, tất cả đều là tóc đen!
Mà Hắc Hạt Tử lại đứng gần lão Vệ, người kia nôn ra, không tránh khỏi tóc văng tung tóe lên người, cực kỳ ghê tởm. Hắc Hạt Tử mắng một câu tiếng Đức, cười ác độc: "Quả nhiên không đánh không được."
"Đây là đang nhổ quỷ ra?" Tô Vạn thấy lão Vệ phun ra tóc từng chút từng chút một, liền cảm thấy cổ họng chính mình cũng ngứa ngáy.
"Cũng là tự làm tự chịu." Hắc Hạt Tử thản nhiên nói, "Nếu mà không nhổ ra, chẳng mấy chốc lục phủ ngũ tạng của lão đều sẽ là thứ này."
Tô Vạn rùng mình, nghe lão Vệ nôn mửa liên tục, cậu cũng muốn nôn ra.
"Bảo chị ta tỉnh dậy đi thu dọn tóc." Hắc Hạt Tử chỉ vào chị Lý đã ngã xuống ở một bên.
Trước sau gì lão Vệ cũng nôn gần 20 phút, đến cuối cùng không còn nôn ra được bất kỳ sợi tóc nào, chỉ có thể nôn ra mật, cả người giống như già đi 10 tuổi.
"Cảm ơn... Cảm ơn." Sau khi nôn xong, lão Vệ yếu ớt ngồi trên sofa, cuối cùng cũng có thể nói ra một câu không phải là "cha".
Chị Lý sau khi bị Tô Vạn đánh thức, vẫn luôn bận rộn thu dọn tóc, lúc này nhìn thấy ý thức lão Vệ đã quay trở lại, ôm lão khóc lớn: "Ông từ đâu mà biết được loại phương pháp tà môn này! Một mình chạy đến ruộng cao lương làm gì! "
Lão Vệ vẫn có chút không tỉnh táo: "Cái gì... Cái gì cao lương? "
Hắc Hạt Tử từ trong túi áo lấy ra một tấm bùa thiên quỳ tìm được tối hôm qua: "Sau khi dời thi thể từ trong phòng tầng hai nhà các người ra ngoài, có lẽ ông đã chôn xác đứa trẻ ở ruộng cao lương, còn dùng tượng đồng nữ với bùa thiên quỳ để trấn ở trên —— là ai nói cho ông biết loại phương pháp tà môn này?"
"Ông chôn thi thể ở trên cánh đồng cao lương?!" Chị Lý hét lên trong sợ hãi.
Lão Vệ nhìn tấm bùa giấy màu vàng kia, đáy mắt đục ngầu muốn phần thanh minh, chậm rãi nói: "Tôi... Tôi chôn thứ đó xuống ruộng cao lương... Dùng tượng đá và bùa đè lên, hắn nói chỉ cần như vậy, vừa có thể phù hộ hai thằng con trai kiếm được nhiều tiền, vừa có thể lấy lòng vợ."
"Là ai, là ai nói như vậy!" Chị Lý tức giận mắng to, "Lão Vệ à, con người ông sao ai nói cái gì cũng tin!"
Tô Vạn lạnh lùng ngắt lời: "Ông nói 'thứ kia'... Đó là con gái của ông đấy!"
Lão Vệ yếu ớt lắc đầu, vẻ mặt chán ghét: "Sinh con gái thì có ích lợi gì? Sớm muộn gì cũng là của người ta, lớn lên cũng không giống được lão Vệ tôi... Mới nửa tháng tuổi, thật sự là cái thứ tà môn, còn hại tôi..."
Chát!
Không đợi lão Vệ nói xong, Tô Vạn đã sải bước đi lên, má phải của lão Vệ đột nhiên nóng bỏng đau rát. Lão sờ mặt mình, thấy Tô Vạn trước mặt lão thần thái vô cùng anh dũng, quả thật không giống như vừa mới cho người ta một cái tát, mà giống như vừa mới cứu thế giới vậy.
"Tiểu tử..." Không riêng gì lão Vệ và chị Lý ngẩn người ra, ngay cả Hắc Hạt Tử cũng có chút kinh ngạc. Theo hiểu biết của hắn về Tô Vạn, đứa nhỏ này không phải loại người dễ xúc động mà làm chuyện bốc đồng, không giống Lê Thốc có thể tùy tiện kích nổ C4, loại chuyện này Tô Vạn bình thường sẽ không làm.
"Cậu..." Lão Vệ nửa mặt tê dại, còn chưa kịp phản ứng, Tô Vạn trở tay tát một cái nữa rồi rút tay về. Lúc này đập vào mũi lão Vệ, Tô Vạn cũng thấy hơi đau, rốt cuộc cũng không giả vờ tạo dáng được nữa, vung tay mắng: "Phí công phí sức cứu ông như vậy, con mẹ nó ông lại vẫn không chịu tỉnh ngộ, đúng là là uổng phí công sức lão tử cắt tay chiết máu!"
Hắc Hạt Tử hiểu được hành động của Tô Vạn, nghĩ thầm tiểu quỷ này lúc tức giận còn rất theo khuôn mẫu, thật đáng yêu.
"Nói cho ông biết, chuyện này xong rồi, mẹ nó ông liệu mà chôn đứa bé cho đàng hoàng, phải dâng hương dập đầu! Tự nghĩ xem, ai bị chôn trong bức tường 20 năm mà không giận được cơ chứ? Coi chừng người ta lại làm cho lão nôn ra hai cân tóc!" Tô Vạn chỉ vào mũi lão Vệ mắng to.
"Được rồi được rồi, không có lần sau." Hắc Hạt Tử vỗ vỗ đầu Tô Vạn, "Lần sau sẽ chết cả nhà, không chỉ bọn họ, ngay cả hai đứa con trai cũng không thoát được, sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy được nữa."
Nghe được lời của Hắc Hạt Tử, sắc mặt lão Vệ và chị Lý trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Một lúc lâu sau, lão Vệ run rẩy nói: "Được, được rồi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi... tôi sẽ chôn cất nó tử tế."
Nghe vậy, Hắc Hạt Tử mỉm cười với Tô Vạn, Tô Vạn cho hắn một ngón tay cái "good job".
"Vậy bây giờ, ông trả lời câu hỏi của tôi." Hắc Hạt Tử hỏi, "Ai đã bảo ông làm chuyện này?"