"Giáo sư Snape, em là Levy của nhà Slytherin, đến để chịu phạt ạ"
Cánh cửa gỗ cũ kĩ vang lên tiếng gõ cửa, tiếp sau đó là âm thanh của một cô bé nhỏ tuổi.
"Vào đi"
Severus liếc tới, tay như nước chảy mây trôi thả nốt nguyên liệu độc dược vào cái vạc đang xủi nhẹ bọt trên gác bếp. Vị giáo sư độc dược này chuyên chú nhìn đốm lửa phía dưới vạc, phe phẩy chiếc đũa điều chỉnh ở mức phù hợp nhất, chờ đợi vị độc dược trong nồi hoàn thành ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Levy mở cửa, vừa vào liền thấy gương mặt nghiêm túc đang làm việc chăm chú của ông ấy.
Thuốc ở trong vạc không ngừng bốc khói lên, không biết là loại độc dược gì nhưng nó lại có màu sắc vô cùng xinh đẹp, thấp thoáng tản ra hương khí đăng đắng.
Có vẻ giáo sư Snape đã đứng để điều chế thuốc rất lâu, hơi nóng làm cho mồ hôi rịn ra trên trán ông ấy, lấm tấm thành một lớp mỏng.
Sắc mặt giáo sư bình thường tái nhợt, nhưng vào lúc này vì dựa gần vào nồi vạc đang sôi lăn tăn nên tổng thể nhẹ nhàng hiện lên mạt hồng thuận khỏe khoắn.
Levy im lặng quan sát những hành động của giáo sư, nhẹ nhàng đứng cạnh xem ông ấy điều phối chất lỏng trong vạc.
Trông giáo sư Snape lúc này đặc biệt cuốn hút, cuốn hút theo kiểu khiến những người đứng xung quanh ông không nhịn được có cảm giác kính nể, ngưỡng vọng.
Bộ môn độc dược trước giờ chưa bao giờ là một bộ môn dễ dàng, nó là nỗi ám ảnh của rất nhiều phù thủy nhưng lại là nghệ thuật tinh túy nhất đối với ông ấy.
Giáo sư Snape lúc này như một người nghệ sĩ hết mình vì nghệ thuật, nghệ thuật tạo nên con người ông và ông sống vì nó. Như Mozart lúc chơi trên chiếc đàn của ngài ấy, ngón tay của giáo sư Snape tương tự như có mang ma thuật, lên lên xuống xuống tạo thành một bản thánh ca, một tạo hóa kiệt xuất, vang lên và tác động một cách từ từ tới những người nhìn ngắm họ.
Tách...
Snape tắt lửa, múc độc dược trong vạc ra và đổ gọn vào mấy chiếc bình.
Xong việc, ông mới để ý đến Levy, nhàn nhạt mở cánh môi mỏng:
"Mi nhìn có vẻ chăm chú nhỉ? Giờ hãy dùng cái óc bé tí như hạt đậu của mi nói ta nghe xem, đây là độc dược gì? thành phần? không nói được thì góc phòng, hai thùng nguyên liệu, xử lí xong mới được đi"
Levy vừa mới thoát ra khỏi trạng thái thưởng thức tài năng của giáo sư, nghe lời của Snape liền như bị tạt một gáo độc dược lạnh ngắt.
"Em..."
Mí mắt Levy co giật, phải nói là cô bây giờ đến loại thuốc đơn giản nhất cũng nhận biết một cách khó khăn. Càng huống chi, thuốc mà giáo sư Snape vừa mới tức thì điều chế có tới hơn mấy chục loại nguyên liệu, ra thành phẩm thậm chí có màu xinh đẹp chứ không một màu đục ngầu như các loại bình thường.
Đã khó lại càng khó hơn, Levy thầm le lưỡi ai oán ngó vẻ mặt ba trăm sáu mươi độ cau có của Snape, không tình nguyện đi ra góc phòng, nhưng mắt hạnh nhìn một vòng vẫn không thấy một cái thùng nào cả.
Không phải làm!?
\(^∀^)メ(^∀^)ノ
Cô thầm vui vẻ, quay người lại, hướng giáo sư Snape nhỏ giọng giả vờ u oán:
"Thưa giáo sư, em không thấy mấy thùng nguyên liệu mà ngài nói ạ"
Snape đang ngồi trước bàn làm việc, nghe vậy, tay đang viết lên tập giấy da dê thì ngừng lại, đôi mắt màu đen nhìn tới, vẫn một bộ lạnh lùng không đổi:
"Quay lại, trên tường, có lối vào phòng chứa"
"A..cái kia...dạ vâng!"
Levy nhanh ngó lên bức tường góc phòng, một mảnh trơn nhẵn, hoàn toàn không có thứ gì đại loại như tay nắm cửa cả. Cô tính thắc mắc, nhưng ánh mắt Snape lại lạnh lẽo đánh bay dũng khí của cô, chỉ có thể nhận lệnh cun cút ra đó mày mò.
Thề luôn, nếu bây giờ Levy lại dám há miệng thắc mắc, khuôn miệng ngọc ngà của vị giáo sư ngay sau kia sẽ luôn luôn sẵn sàng châm chọc cô ngu dốt.
Levy bĩu môi,
Cô lại chẳng muốn bị ngược đâu!
Levy sờ sờ nắn nắn trên tường một lúc, rốt cuộc cũng sờ phải một phần gồ lên trên đó.
Cô nhấn vào, bức tường run lên một cái liền hiện lên hình dáng của một cánh cửa, tự động mở ra, phía bên trong chất đầy đồ đạc khác nhau. Nhưng nhiều nhất là những thùng nguyên liệu độc dược to bằng một chiếc ô tô nhỏ.
Levy đi vào, giang tay đo lường kích cỡ và cân nặng của một thùng ngẫu nhiên. Hoa mắt, lại ngó Snape thêm một lần, ông ấy vẫn đang chăm chú viết cái gì đó.
Xử lí một thùng thôi cũng đủ chết rồi @@
Hai thùng!!!
ಥ‿ಥ
Levy đem sự tủi hờn hóa thành sức mạnh, cạy thùng ra hì hục xử lí.
Hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc Levy cũng hoàn thành được một thùng, bụng cô réo vang, cơm sáng đã hoàn toàn bị tiêu hóa hết, chỉ nửa tiếng nữa là đến giờ dùng cơm trưa.
Ọt ọt...
Levy đáng thương đi tới trước mặt giáo sư Snape, nhỏ giọng:
"Giáo sư ơi, em có thể đi ăn cơm rồi hẵng quay lại làm nốt được không?"
Snape đã viết xong từ lâu, thấy Levy lại gần cũng không bất ngờ lắm. Mắt ông đảo qua chỗ độc dược được xử lí thập toàn thập mĩ bên kia, bên trong xẹt qua nhiều suy nghĩ.
"Em hứa em sẽ ăn thật nhanh và trở lại, giáo sư cứ..."
"Được"
Levy đang chuẩn bị làm một bài diễn thuyết dài để được giáo sư Snape đặc xá cho đi đến sảnh đường. Thì làm Levy không nghĩ tới chính là ngài ấy đồng ý với cô, không một chút do dự.
Levy bị bất ngờ hun cho muốn say, rụt rè hỏi lại cho ăn chắc:
"Thật ạ?"
Snape đối diện với Levy, tròng mắt u ám của ông thể hiện ông đang không nói đùa.
"Chỉ có điều mi phải trả lời ta một chuyện"
Levy nghe được đi ăn, vui muốn bay, nhưng khi nghe đến Snape có điều kiện và rất có thể lại là một câu hỏi về độc dược, cô liền lập tức héo.
"Mi rốt cuộc đã gặp phải gì vào hôm đó?"
Snape nhìn chằm chằm Levy, thình lình đặt câu hỏi.
Không phải về độc dược!?
Hai bàn tay vì lo lắng mà xoa vào nhau của Levy chợt khựng lại khi nghe rõ mọi dung.
Cô nhìn thẳng vào Snape, sau đó ngay lập tức nhẹ nhàng rũ mắt, ở một góc độ mà ông không thấy xẹt qua một tia tối nghĩa.
Trước khi cô tìm được cách cứu Tom, cô nhất định không thể để ai biết được thân phận của cậu ấy hiện tại!
Levy suy nghĩ tất cả chỉ nội trong hai giây, cô không dấu vết nhếch môi cười hi hi:
"Giáo sư nói hôm nào cơ ạ?"
Severus quan sát kĩ Levy, đôi lông mày đen nhíu lại, môi mỏng hộc ra vài chữ:
"Ngày trước khi vào viện thánh Mungo!"
Quả nhiên!
Levy vẫn duy trì nụ cười, có vẻ bất ngờ, cô còn vuốt vuốt ngực tỏ vẻ sợ sệt:
"À! Hôm đó ạ? Em gặp phải người lạ mặt, người đó đột nhiên tấn công em! Nghĩ lại vẫn sợ đó ạ!"
"Lạ mặt như thế nào?"
Độ ấm trong phòng theo đoạn đối thoại của cả hai giảm xuống, mắt Snape đã lạnh lại càng lạnh hơn.
"Rất lạ luôn đó ạ! Tóc đen, mắt xám, mặc một bộ quần áo cũ nát..."
Levy mỉm cười đối đáp, lòng bàn tay giấu trong áo trùng nắm chặt, kẽ tay rin rít.
"Nói dối!"
Severus bất ngờ nhổm dậy từ ghế, tóm lấy cổ áo của Levy xách lên, dí đũa phép vào cổ họng Levy, ánh mắt lạnh băng xoáy sâu vào mắt cô, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào:
"Rốt cuộc mi đang dấu diếm cái gì trong cái đầu quái quỷ của mi vậy?"
- -----
Gỗ: Buổi trưa vui vẻ nè các bảo bối:3
Chuỗi chap Drama bắt đầu
ヽ(≧◡≦)八(o^ ^o)ノ
Bật mí couple: Tom + Voldy x Levy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT