Phó Hoa đi đến siêu thị gần đó mua một cái bánh mì, sau đó mới bưng bát súp thịt bò lên tầng, thầm nghĩ lần đặt đồ ăn này thật là vô ích. Nhưng dù sao người ta bị đâm còn chưa đòi bồi thường, cô chỉ bị giao đồ ăn sai thôi cũng không nên đòi người ta đền bù chứ nhỉ!

Phó Hoa ăn xong lại tiếp tục làm việc, hai ngày qua có quá nhiều công việc chất đống, Phó Hoa không chắc liệu cô có thể giải quyết hết chúng trong một ngày hay không.

Khi xử lý gần hết các công việc, lúc cô chuẩn bị tan làm thì phát hiện trong phòng làm việc đã không còn ai, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô rất sợ bóng tối. Có thể là do cảm giác không an toàn này mà cô đột nhiên rất muốn có một người bạn trai bảo vệ mình.

Cô nhanh chóng thu dọn bàn làm việc sau đó bước vào thang máy xuống tầng.

Lúc này ở sảnh còn vài nhân viên chưa rời đi, Phó Hoa đi theo bọn họ xuống tầng một, cũng không cảm thấy sợ lắm.

Nhưng sau khi ra khỏi toà nhà, cô lại đi một mình. Người người vội vã đi lại cùng dòng xe cộ vô tận trên đường làm cô cảm nhận được sự nhỏ bé và cô đơn của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đi đường vào ban đêm, cũng không phải lần đầu tiên về nhà một mình. Thế nhưng ngày hôm nay loại cảm giác ấy cực kì mãnh liệt, đột ngột đến mà không có bất cứ lý do nào.

Mùa đông ở Tần Thành rất lạnh, đặc biệt là khi tuyết đầu đông mới rơi, Phó Hoa nắm chặt áo khoác của mình, không cho cơn gió nào lùa vào, đón gió đi về phía tàu điện ngầm.

Cô vốn định gọi điện thoại cho Trình Giai để giải toả bớt cảm xúc tiêu cực của mình, nhưng nghĩ rồi lại thôi, đầu tiên là trời quá lạnh, cô cũng không muốn cô ấy tới tận đây. Hơn nữa hai ngày vừa rồi là quá đủ rồi, cô không định sẽ lại làm phiền cô ấy nữa.

Đi được một lúc, Phó Hoa cảm giác được một lực nhẹ ở dưới chân, cô cúi xuống nhìn thì thấy gót giày cao gót đã rớt ra khỏi giày. Đôi giày này là quà của bạn trai cũ tặng cô, Phó Hoa vẫn luôn thích nó nên không vứt đi, xem ra hôm nay nhất định là phải vứt rồi.

Đúng là hoạ vô đơn chí, đầu tiên là giao sai cơm hộp, sau đó lại là tự dưng đang đi trên đường gót giày lại gãy, hai ngày trước thì bị tra nam đá, sau đó thì đi dạo phố cũng tông trúng người ta, chẳng lẽ đây là sao chổi ám* trong truyền thuyết hay sao?

[*Thường sao chổi có nghĩa là đen đủi cho bạn nào không biết ^^ Trong bản convert ghi là "truyền thuyết thuỷ nghịch", mình không rõ là gì nên để thế này, bạn nào biết chỉ mình với nha ^^]

Người chưa bao giờ tin vào các chòm sao như Phó Hoa bây giờ cũng tự nghi hoặc.

Phó Hoa nhìn phía trước có một cửa hàng giày, cô bẻ gãy nốt gót giày còn lại, ăn mặc hơi rách nát đi về phía tiệm bán giày.

Có một chiếc xe điện dừng ở trước mặt cô, hơn nữa còn quay đầu nhìn cô một cái như để xác định thân phận. Ngay khi vừa nhìn rõ mặt cô thì một giọng nói trầm thấp êm tai xuyên quá gió bắc rét lạnh, lọt vào tai cô, "Phó tiểu thư, sao bây giờ cô mới tan làm? Có chuyện gì với giày của cô thế?"

Phó Diễm nhìn vào đôi chân đang bước khập khiễng của cô rồi hỏi.

Phó Hoa không ngờ tới giờ này rồi mà vẫn còn gặp anh, cô cho rằng anh đã sớm tan làm. Nhìn mặt Phó Diễm bị gió lạnh thổi đến đỏ lên, cô bước nhanh về phía anh, "Không phải anh cũng vừa mới tan tầm sao? Vừa nãy tôi bước không cẩn thận nên gót giày bị gãy."

"Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà." Phó Diễm không biết phải làm gì, mở miệng nói một câu như vậy. Nói xong bản thân cũng đơ ra, sau đó lại tự thuyết phục bản thân có lẽ là vì giữa trưa nay cô đứng dưới trời tuyết che ô cho anh, lại không để bụng chuyện anh giao sai cơm hộp.

Phó Hoa ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó lễ phép cười, "Đằng trước có một tiệm bán giày, anh đưa tôi đến đó đi, tôi tự trở về được."

Cô thầm nghĩ có tiện nghi trước mắt mà không tranh thủ chính là kẻ ngốc, mặc dù cửa hàng ở ngay đằng trước nhưng nếu đi bộ thì cũng rất lâu mới đến nơi, vậy thì không bằng đi nhờ xe. Nhưng để anh đưa về nhà thì cũng không ổn, rốt cuộc cũng chưa chắc người ta có tiện đường hay không.

"Được, cô lên xe đi." Phó Diễm tháo bịt tai của mình xuống đưa cho cô.

Phó Hoa vừa ngồi lên xe, vội vàng nói: "Không cần, không cần, anh cứ đeo đi, tôi có khăn quàng cổ rồi."

Phó Diễm cũng không mời lần nữa, đeo bịt tay lên rồi lái xe đến cửa hàng giày gần nhất.

Gió thổi mạnh qua hai bên tai, còn mang theo tiếng. Mặc dù Phó Hoa đang ngồi sau lưng Phó Diễm nhưng cô vẫn cảm nhận được sự rét lạnh của gió đêm.

Rất nhanh sau đó đã đến cửa hàng giày, Phó Hoa cảm ơn anh sau đó bước vào cửa hàng, cô chọn bừa một đôi rồi thanh toán tiền, lúc đi ra vẫn thấy anh đang đứng đó.

"Sao anh còn chưa đi?" Phó Hoa hơi kinh ngạc hỏi.

- Hết chương 4 -

[*Mèo: Đúng là bây giờ ngôn tình loại gì cũng có các bạn ạ =)))))) Nam chính là một anh shipper cũng có luôn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play