Edit: Sương Tức + Chiêu Cơ

"Đệt!" Người trong phòng nhìn qua còn ngoài ý muốn hơn Hạ Tranh, cậu ta buông điện thoại đứng lên, ánh mắt bất thiện đánh giá Hạ Tranh, chất vấn nói, "Anh là ai? Vào bằng cách nào?"

Hạ Tranh đứng ở cạnh cửa, đồng dạng đánh giá người trong phòng. Nhìn qua chỉ có mười tám, mười chín tuổi, lớn lên cũng không tệ lắm. Đang mặc đồng phục của trường trung học phụ thuộc, quần áo hướng nghiêng một bên, lỏng lẻo treo ở trên người, từ trong ra ngoài tản ra một bộ dáng không đàng hoàng.

Hà Tích nguyên bản tính tình đã không tốt, hơn nữa gần đây có chuyện phiền lòng, hiện tại đụng một chút cậu ta liền tạc mạo, cậu bước nhanh đến gần Hạ Tranh, phát hiện vị trước mắt thế nhưng lại cao hơn cậu nữa cái đầu, sự thật này Hà Tích càng thêm khó chịu.

Hà Tích vươn ngón trỏ dùng sức chọc đầu vai Hạ Tranh, "Tôi mẹ nó hỏi anh là ai."

Hạ Tranh bình tĩnh mà đối diện tầm mắt cậu ta, quơ quơ chìa khóa trong tay, giơ tay vỗ rớt tay Hà Tích, ánh mắt dời xuống, cuối cùng dừng ở đối phương màu xám dép lê thượng.

Hạ Tranh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu ngạo của thiếu niên, trần thuật nói: "Xin lỗi nhưng cái cậu mang là dép của tôi."

Hà Tích ở trường trung học phụ thuộc là một bá vương, thế mà có người làm lơ cậu, hỏa khí nhất thời xông đến thẳng trán, nắm tay giơ lên hướng qua người Hạ Tranh.

"Hà Tích!" Hứa Trì Quy nghe được động tĩnh từ thư phòng lao ra, đứng trước ở trước người Hạ Tranh, một phen đẩy thiếu niên giương nanh múa vuốt ra, hiếm thấy lạnh giọng phát hỏa, "Lại nháo nữa thì cậu lăn trở về đi."

Hạ Tranh lần đầu tiên thấy y tức giận, nhìn qua như sắp tới công chiện với em nó, nhưng thực tế đến âm thanh cũng khó giấu sự ngây thơ như trẻ còn hôi sữa ở ngày thường.

Hà Tích bị động tác và lời nói của Hứa Trì Quy đâm đến tan nát cõi lòng, từ  giữa trưa đến giờ Hứa Trì Quy chưa cho cậu một cái sắc mặt tốt, thậm chí bởi vì cậu ở đây, mà cơm đều ăn không vô, một câu không nói liền trốn vào thư phòng, kêu như thế nào đều không ra. Hiện tại lại nhanh chóng chạy ra tới, lại vì một người ngoài khiến cậu phát hỏa.

Hứa Trì Quy vô không có tâm tư quản thiếu niên đang có trái tim pha lê kia, y xoay người, ánh mắt lo lắng lại khắc chế nhìn qua Hạ Tranh, vô ý thức bất công: "Nó có khi dễ anh hay không?"

Hạ Tranh cảm nhận được giá trị tức giận của thiếu niên phía kia không ngừng tăng lên, không dấu vết nhướng mày, sát có chuyện lạ gật đầu, "Cậu ta đoạt dép lê của tôi."

Hứa Trì Quy vội cúi đầu nhìn, Hà Tích thật đúng là đang mang dép lê của Hạ Tranh. Hà Tích tới quá đột ngột, Hứa Trì Quy không hề chuẩn bị, sau khi cưỡng bách chính mình mở cửa, cái gì cũng không rảnh lo, nào còn sẽ chú ý Hà Tích mang dép lê gì.

Hứa Trì Quy từ trong ngăn tủ lấy ra một dép mới, đặt bên chân Hạ Tranh, "Hạ Tranh, anh mang cái này đi."

"Anh chính là Hạ Tranh?!" Tức giận chuyển thành kinh ngạc, Hà Tích thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề.

Không chỉ có Hạ Tranh ngoài ý muốn, mà Hứa Trì Quy cũng không dự đoán được Hà Tích sẽ nhận thức Hạ Tranh.

Hứa Trì Quy không rõ ràng Hà Tích đã biết cái gì, biết nhiều hay biết ít, e sợ đối phương nhiều lời, vụng về mà nói sang chuyện khác,"Em, em quên nấu cơm! Hạ Tranh...... Chúng ta buổi tối ăn cái gì?"

Hạ Tranh tầm mắt từ trên người Hạ Tích dời đi, dừng ở sự hoảng loạn trên mặt của Hứa Trì Quy, trả lời y: "Có mì sợi không? Nấu mì ăn đi."

"Có, có!" Hứa Trì Quy gật đầu, từ tủ lạnh cầm một chút rau xanh cùng trứng gà, nghiêng đầu nói Hà Tích nói, "Cậu tiến vào giúp tôi."

Hà Tích thụ sủng nhược kinh, tạm thời buông sự tò mò mãnh liệt đối với Hạ Tranh, tung ta tung tăng theo Hứa Trì Quy đi vào phòng bếp.

Hứa Trì Quy đóng cửa lại, hạ giọng hỏi: "Em như thế nào biết Hạ Tranh?"

Hà Tích ban đầu không tính toán nói thật, pha trò nói: "Danh nhân của trường trung học phụ thuộc danh nhân a, toàn trường đều biết."

Hứa Trì Quy nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.

Hà Tích giả cười kiên trì không nổi nữa, xấu hổ nói đúng sự thật: " không cẩn thận......thấy được nhật ký của anh."

Về nhật ký có Hạ Tranh, Hứa Trì Quy chỉ viết hai lần. Lần đầu tiên là y phát hiện chính mình thích Hạ Tranh, lần thứ hai là ngày Hạ Tranh rời Dung Thành, hai lần chỉ cách nhau nửa tháng.

Sau khi Hứa Trì Quy dọn ra khỏi nhà của cậu mình, mới phát hiện hai tờ giấy tràn ngập tâm tư của mình không thấy, y còn tưởng đã bị dì cho là rác mà vứt bỏ, không nghĩ tới sẽ bị Hà Tích nhìn thấy.

"Anh ta vì cái gì sẽ ở nhà anh?" Hà Tích chần chờ hỏi, "Anh, hai người...... ở bên nhau?"

Hứa Trì Quy hoàn hồn, không có trả lời vấn đề Hà Tích, trần thuật nói một sự thật, "Tôi không phải anh cậu."

Hạ Tranh còn chờ ăn cơm, Hứa Trì Quy không cần phải nhiều lời nữa, lo bận việc của mình.

"Em......" Lời này Hà Tích vô pháp phản bác, bởi vì nguyên văn lời nói ban đầu là chính miệng cậu nói. Cậu không có tư cách tức giận, lại vẫn là nhịn không được tức giận, phạm vào tính tình thiếu gia, quay đầu đã muốn đi.

"Đứng lại," Hứa Trì Quy cũng không quay đầu lại nói, "Ngốc nơi này."

Nghe được lời này, Hà Tích biểu tình không khó coi như trước, nhưng lại sĩ diện nói: "Anh dựa vào cái gì mà bảo em nghe anh, anh lại không phải là anh trai của em."

Hứa Trì Quy tuyệt tình nói: "Vậy hiện tại liền rời khỏi nhà tôi."

Hứa Trì Quy lấy ra đòn sát thủ, Hà Tích đầy mặt khó chịu mà đứng tại cửa, cho đến khi Hứa Trì Quy nấu xong mì sợi thì cậu mới được tự do.

Đã sắp đến 9 giờ, Hứa Trì Quy kêu Hà Tích về trường học.

Tính tính ngày, Hà Tích năm nay đã lên lớp 12, cuối tuần bình thường hẳn là phải đi học.

Hà Tích trong lòng phiền muộn, chuyên môn trốn học ra ngoài, hôm nay có nói cái gì thì cậu đều không trở về trường học, quyết tâm muốn ăn vạ Hứa Trì Quy.

Thấy cậu thái độ kiên quyết, trời cũng đã tối, Hứa Trì Quy cũng không thể nhẫn tâm đem người đuổi đi.

Hứa Trì Quy đem phòng mình nhường cho Hà Tích, y đêm nay không tính toán ngủ, dù sao liền tính nằm xuống cũng ngủ không được mấy giờ.

Hứa Trì Quy dàn xếp tốt cho Hà Tích, từ phòng ngủ phụ ra, dư quang lướt qua thân ảnh Hạ Tranh.

Hạ Tranh dựa vào cửa phòng ngủ, hỏi: "Cậu tối nay ngủ chỗ nào?"

Hứa Trì Quy không định nói thật, chỉ chỉ sô pha.

"Nếu không ngại," Hạ Tranh nói, "Liền  đến phòng tôi tạm chấp nhận một đêm đi."

"Cái, cái gì?" Hứa Trì Quy hoài nghi chính mình ảo giác.

Hạ Tranh nhướng mày hỏi, "Cậu để ý?"

"Không không không...... Không ngại!" Hứa Trì Quy liên tục lắc đầu xua tay, nhất thời đem quyết định thức đêm vứt ra sau đầu.

"Vậy vào phòng sớm một chút để nghỉ ngơi." Hạ Tranh vừa lòng mà trở về phòng.

Hứa Trì Quy tại chỗ đứng một hồi lâu, gương, mặt trì độn nóng lên, y giơ tay dùng sức vỗ vỗ mặt, y đến bây giờ còn không dám tin tưởng, trước kia chỉ vào đêm khuya mà ảo tưởng khung cảnh này xuất, đêm nay lại có thể trở thành sự thật.

Hứa Trì Quy lại lần nữa gõ cửa phòng ngủ phụ, mở cửa đi vào, đi đến tủ quần áo lấy quần áo ngủ để tắm rửa.

Hà Tích nằm ở trên giường chơi game, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà nói: "Anh, anh vào ngủ sớm chút nha."

"Tôi không ngủ nơi này." Hứa Trì Quy trả lời.

Hà Tích hơn phân nửa lực chú ý đều ở trong trò chơi, thuận miệng hỏi: "Vậy anh ngủ chỗ nào?"

"Cách vách." Hứa Trì Quy đang cố gắng giả bình tĩnh, nhưng âm cuối hơi vui vẻ đã bán đứng y.

"Đệt!" Hà Tích đột nhiên ngẩng đầu, trò chơi cũng không rảnh lo, "Anh cùng Hạ Tranh thật sự đang yêu đương?!"

Hà Tích nói chuyện âm thanh không tính là nhỏ, Hứa Trì Quy sợ bị Hạ Tranh nghe được, vội nói: "Không có! Cậu đừng nói bừa."

Hà Tích hừ nhẹ một tiếng, nghe không ra có cao hứng hay không.

Hứa Trì Quy cảnh cáo cậu: "Không được ở trước mặt Hạ Tranh nói lung tung."

Hà Tích trong lòng có chút tính toán nhỏ, trên mặt lại gật gật đầu.

Hứa Trì Quy ôm quần áo hướng cửa đi ra, tay cầm tới cái nắm cửa, Hứa Trì Quy xoay người hỏi: "Buổi sáng ngày mai muốn ăn cái gì?"

Hà Tích buột miệng thốt ra: "Bánh trứng cùng bao tử hầm tiêu xanh."

Này là hai món bữa sáng mà Hà Tích thích ăn nhất, khi còn nhỏ Hứa Trì Quy thường xuyên làm cho cậu, sau khi Hứa Trì Quy rời đi, rốt cuộc không ai cho làm cho cậu nữa.

Hứa Trì Quy gật đầu, nhớ kỹ.

Hà Tích phiền muộn mấy ngày liền giảm bớt, xem ra anh trai cậu mặt ngoài thì lạnh mặt, kỳ thật trong lòng vẫn có cậu.

Nhưng mà trên thực tế, Hứa Trì Quy là vì cảm tạ Hà Tích, làm y có cơ hội thực hiện được vọng tưởng cùng Hạ Tranh chung chăn gối, trong lòng nghĩ chính là chờ cậu ăn xong cơm sáng, nhất định phải đem cậu tiễn đi.

Hiện tại ngoại trừ Hạ Tranh, bất luận kẻ nào đặt chân đến tiểu thế giới của y, đều sẽ làm y không khoẻ, sẽ có cảm giác lãnh địa tư mật của mình bị xâm phạm, y không thích chút nào, về công về tư thì Hà Tích đều không thể ở lâu. 

(\    /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play