Edit: Sương Tức + Chiêu Cơ
Trạng thái của Hứa Trì Quy trước mắt không có biện pháp đi đường, Hạ Tranh buông tay trước, dặn y che lại đôi mắt, xoay người cong lưng, kéo Hứa Trì Quy nằm lên vai hắn.
"Đi lên, tôi cõng cậu." Hạ Tranh nói.
Hứa Trì Quy nhớ tới lời nói Bành Vũ vừa rồi, hiện tại Hạ Tranh tuy rằng tỉnh, nhưng khẳng định không thoải mái, y không muốn làm Hạ Tranh thêm phiền toái.
Hứa Trì Quy cực lực bỏ qua sự mãnh liệt bất an ở bên ngoài, y hít sâu một hơi, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Anh đi về trước đi, em, em hoãn một chút rồi chính mình lên lầu."
Nghe vậy, Hạ Tranh đứng thẳng người lên, chuyển qua đối mặt với Hứa Trì Quy, hỏi: "Thật sự?"
Hầu kết Hứa Trì Quy hơi hơi nhô lên lăn lộn, lông mi run run gật đầu. Hạ Tranh không nói chuyện, trực tiếp buông lỏng cổ tay của y bị hắn lôi kéo ra, cái tay bị vớt bỏ kia so với chủ nhân của nó thành thật hơn nhiều, tự chủ vươn tay, kéo lại bàn tay to của Hạ Tranh.
"Không phải kêu tôi đi trước sao ?" Cảm giác khó chịu của cồn mang đến làm cho tính xâm lược ngày thường bị che dấu của Hạ Tranh xuất đầu lộ diện , hắn nâng nâng cánh tay bị Hứa Trì Quy chặt chẽ nắm lấy," Vậy cái này là gì ?"
"Nó, nó không nghe lời......" Hứa Trì Quy nói như vậy, lực đạo trên tay lại một chút không giảm.
"Rốt cuộc ai mới không nghe lời." Hạ Tranh không lại cùng y vô nghĩa, xoay người, khom lưng, lôi Hứa Trì Quy nằm lên, cõng người lên liền đi.
Hứa Trì Quy kinh hô ra tiếng: "Ngô --"
Hạ Tranh một loạt động tác phi thường nhanh, Hứa Trì Quy không hề chuẩn bị, phản xạ có điều kiện mở to mắt. Bên ngoài nơi không thuộc về thế giới của Hứa Trì Quy, trong bóng đêm như có một con quái vật bồn máu mồm to, chỉ cần Hứa Trì Quy dò đầu ra, nó liền chờ không được đem y nuốt vào.
Hứa Trì Quy chạy nhanh nhắm mắt lại, gắt gao vùi vào cổ Hạ Tranh, tìm kiếm sự che chở, núp vào.
Hạ Tranh nghiêng nghiêng đầu, Hứa Trì Quy nhung nhung đầu tóc lướt qua cằm hắn. Hạ Tranh không phải một cái người sợ ngứa, giờ phút này lại mạc danh cảm thấy ngứa, hắn quay đầu lại chuyên tâm đi đường.
Tới cửa, Hạ Tranh không có đem Hứa Trì Quy thả xuống, kêu y mở cửa.
Hứa Trì Quy sờ sờ túi áo, bên trong trống rỗng, hổ thẹn nói: "Em, em không mang chìa khóa."
Nói là đi tiếp Hạ Tranh, không chỉ có thời gian thật lâu mới xuống, cuối cùng người say rượu lại phải đưa y trở về, ngay cả chìa khoá cũng không mang. Ngay cả ra cửa cũng chật vật như vậy, đều được Hạ Tranh thu hết đáy mắt, Hứa Trì Quy hậu tri hậu giác cảm thấy tuyệt vọng, y khống chế không được dưới đáy lòng mà phủ định chính mình.
Hứa Trì Quy, mày không chỉ có bệnh, còn không đúng tí nào, mày dựa vào cái gì mà dám thích Hạ Tranh.
Hạ Tranh không đem Hứa Trì Quy thả xuống, ổn định người phía trên, hắn rút ra một bàn tay lấy chìa khóa, mở cửa vào nhà, đi đến sô pha mới đem Hứa Trì Quy thả xuống.
Phòng trong tối tăm, chỉ có đèn đêm kia vẫn sáng, Hạ Tranh vốn định mở đèn phòng khách lên, mới vừa bước một bước, nghe được âm thanh hoảng loạn của Hứa Trì Quy: "Đừng mở! Không cần bật đèn......"
Hạ Tranh dừng lại, thu hồi chân ở trên sô pha ngồi xuống, nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn về phía Hứa Trì Quy. Hạ Tranh vốn tưởng rằng sau khi trở lại địa phương quen thuộc an toàn, Hứa Trì Quy sẽ giảm bớt, nhưng thực hiển nhiên cũng không có.
Hứa Trì Quy rúc ở một góc sô pha, đôi tay ôm lấy cẳng chân, cằm gác ở đầu gối, sắc mặt tái nhợt như cũ, thái dương một mảnh lớn mồ hôi, y rũ mắt xuống, lông mi mảnh dài không ngừng rung, cắn cắn môi dưới, đang cực lực áp chế không xong cảm xúc.
Hạ Tranh chưa từng an ủi người khác, đôi mắt nhìn tình huống có chút bó tay bó chân không biện pháp, hắn đứng dậy đi phòng bếp, đổ một ly nước ấm, trước khi rời đi nhìn qua bàn ăn, một cái ly nước màu vàng nhạt, Hạ Tranh trong lòng có suy đoán, bưng nước lên nghe nghe, ngửi ngửi, không ngoài dữ liệu là hương vị mật ong.
Hạ Tranh ngón tay vô ý thức vuốt ve ly nước, đem hai ly nước đều bưng đi ra ngoài.
Hạ Tranh đem nước ấm đưa cho Hứa Trì Quy, chính mình giữ lại nước mật ong.
Hứa Trì Quy nghiêng nghiêng đầu, nhìn về cái tay bưng ly nước của Hạ Tranh. Hạ Tranh dừng một chút, ở Hứa Trì Quy không tiếng động thúc giục, mấy hớp đem nước mật ong uống hết.
Hứa Trì Quy thu hồi tầm mắt, đôi mắt không có tiêu cự dừng ở trên người Hạ Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Thoải mái sao?"
Hạ Tranh đầu quả tim bủn rủn, rõ ràng chính y mới là khó chịu nhất, trái lại lại quan tâm hắn.
"Thoải mái nhiều, Hứa Trì Quy, cảm ơn cậu."
Hạ Tranh từ trên bàn trà rút ra tờ giấy, giơ lên trước mặt Hứa Trì Quy, thần sắc nghiêm túc mà giúp y lau mồ hôi.
Hạ Tranh chuẩn bị rút về tay khi, đột nhiên bị Hứa Trì Quy nắm chặt.
"Hạ Tranh...... Em, em có phải hay không...... rất kỳ quái?"
Hứa Trì Quy thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, ngữ tốc cũng rất chậm, trong lời nói áp không được sự khổ sở, Hạ Tranh tựa hồ có thể tưởng tượng y nói những lời này đã tốn bao nhiêu sức lực.
Hạ Tranh không chút do dự nói: "Không kỳ quái."
Hứa Trì Quy đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Hạ Tranh, không dám tin tưởng chứng thực: "Thật, thật sự?"
Hạ Tranh khẳng định gật đầu.
Hứa Trì Quy biết Hạ Tranh là đang an ủi hắn, nhưng y vẫn là thực vui vẻ. Mặc kệ thật giả, chỉ cần Hạ Tranh nói, y liền tin.
Hứa Trì Quy hoàn toàn thả lỏng lại, hậu tri hậu giác ý thức được mình còn nắm tay Hạ Tranh, lòng bàn tay nóng lên, y cuống quít buông tay.
Nhìn đến tren cổ tay Hạ Tranh có một đoạn phiếm hồng nhỏ, Hứa Trì Quy khô cằn nói: "Xin, xin lỗi."
Hạ Tranh hoạt động tay, nhìn thấy cảm xúc Hứa Trì Quy khôi phục một ít, cố ý chọc y: "Cậu nhìn không lớn, sức lực ngược lại lại không nhỏ."
Hứa Trì Quy đầy mặt đỏ bừng, piu~ một cái rúc vào mai rùa
Hạ Tranh bị y chọc cười, Hứa Trì Quy nghe được phía trước tiếng cười trầm trầm, nửa người y đều tê dại. Cảm xúc thẹn thùng không thắng nổi Hạ Tranh tươi cười dụ hoặc, Hứa Trì Quy lặng lẽ dò đầu ra, đột nhiên không kịp đề phòng đối diện đôi mắt biết cười của Hạ Tranh, hoàn toàn say ngã vào biển trời ôn nhu này.
Phòng khách an tĩnh lại, ai cũng đều không dời mắt, sự giằng co quẩn quanh trong không gian tĩnh lặng, ít nhất trong hai mươi giây này, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau.
Hạ Tranh dời đi tầm mắt đầu tiên, nắm tay che miệng ho khan hai tiếng, lỗi thời mở miệng: "Tôi có một vấn đề."
Hứa Trì Quy còn đắm chìm trong dư vị cũng Hạ Tranh mắt đối mắt, theo bản năng nói tiếp: "Cái gì?"
"Chúng ta cao trung học cùng một lớp?" Hạ Tranh hỏi ra nghi vấn xoay quanh ở trong lòng một đêm này.
Hứa Trì Quy bị cái bom này tạc hoàn toàn hoàn hồn, không thể hiểu được khổ sở, y chần chờ, cuối cùng vẫn là gật đầu thừa nhận.
Hạ Tranh trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì không nói với tôi đâu? Nếu không phải là bằng hữu tôi nhắc tới, tôi đều......" Không biết cậu tồn tại.
Hạ Tranh chưa nói mấy chữ cuối cùng, hắn không đành lòng.
Hứa Trì Quy trong nháy mắt này rất muốn khóc, y đã nếm thử qua rồi, dũng khí của y từ khi gặp Hạ Tranh đã tính tụ thật nhiều thật nhiều năm. Nhưng thẳng đến ngày y 16 tuổi, ngay lúc y quyết định dũng cảm bước ra bước đầu tiên, Hạ Tranh lại cùng lúc đó rời đi Dung Thành.
Hứa Trì Quy nhịn nước mắt xuống, năm đó vô dụng không có dũng khí đi ra ngoài vào giờ phút này được đánh thức, không khỏi hỏi: "Như, nếu như lúc ấy em tới tìm anh, cùng anh nói chuyện, anh sẽ......quan tâm em sao?"
"Đương nhiên sẽ." Hạ Tranh nhìn Hứa Trì Quy, đột nhiên giống như thời cao trung, tặc lưỡi một cái, trung nhị nói, "Hứa Trì Quy đúng không? Tôi là Hạ Tranh lớp 10-3, hai ta hình như học chung một lớp, xem cậu thuận mắt như vậy, về sau liền đi theo Tranh ca."
Hứa Trì Quy cuối cùng vẫn là không nghẹn lại được, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, có phát tiết, có ủy khuất, càng nhiều hơn là vui vẻ cùng viên mãn.
"Như thế nào, không muốn?" Hạ Tranh diễn kịch đến nghiện, "Cậu đi theo Tranh ca còn ủy khuất?"
"Không......" Hứa Trì Quy khóc lóc phối hợp hắn, "Tranh, Tranh ca, em nguyện ý."
Đặc biệt đặc biệt nguyện ý.
Hạ Tranh, cảm ơn người giúp em giải mộng, từ hôm nay trở đi, thanh xuân của em đã không còn nuối tiếc. Chính là bây giờ em phải làm sao đây, càng ở chung, càng hiểu biết, em liền một ngày so với một ngày càng thích người. Hai tháng sau chờ người lại lần nữa rời đi, lúc này đây, em không xác định chính mình có thể hay không chấp nhận được chuyện đó.
(\ /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )