Edit: Sương Tức
Hứa Trì Quy nấu cơm thật sự rất ngon, đặc biệt là Hạ Tranh liên tục ăn cơm hộp nữa tháng, hắn dị thường tưởng niệm mỹ vị buổi tối hôm đó.
Chi nhánh công ty ở Dung Thành có hạng mục bị bại lộ rất lớn, người phụ trách chủ yếu tự nhận lỗi và từ chức, các lãnh đạo khác thì năng lực hữu hạn, không ai có thể thu dọn cục diện rối rắm này, chỉ có thể cầu cứu tổng bộ tập đoàn.
Hạ Tùng Lâm gần đây có tính toán về hưu, chi nhánh công ty ở Dung Thành ngay tại lúc mấu chốt này xảy ra vấn đề, cũng coi như là đến kịp lúc. Trong tập đoàn cũng có một số bộ phận lão nhân làm lâu năm đối với vị Thái Tử sắp tiếp nhiệm có chút không yên tâm, Hạ Tranh lần này có thể xử lý ổn thoả, hoàn mỹ là có thể khiến những lão già đó im miệng.
Hạ Tranh vội vội vàng vàng một lần chính là nữa tháng, mỗi ngày đi sớm về trễ, chạm mặt Hứa Trì Quy đều khó, càng miễn bàn cọ được một bữa cơm.
Công ty chi nhánh không có nhà ăn cho công nhân, tới lúc ăn cơm, trợ lý sẽ giúp Hạ Tranh mua cơm hộp hoặc là hắn tự ra là mua đem về, Hạ Tranh bận quên cả thời gian, hoặc là ăn lung tung hai miếng, hoặc đến khi cơm lạnh nguội mới nhớ tới, nếu còn mặc kệ như vậy, bệnh bao tử đã im hơi lặng tiếng lâu nay chỉ sợ sắp xuất hiện.
Nhưng Hạ Tranh hiện tại chẳng còn rảnh mà lo lắng, chỉ nghĩ nhanh chóng chải chuốc hạng mục cho vạn sự đại cát, công tác về sau sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
Bất quá giống như hôm nay tăng ca đến rạng sáng, vẫn là lần đầu.
Vì để ra ngoài thuận tiện, Hạ Tranh thuê một chiếc xe. Hắn đem xe đậu vào chỗ, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi bò lên trên lầu sáu, mở cửa vào nhà.
Một chiếc đèn ban đêm nhỏ ở huyền quanh vẫn còn sáng, mỗi ngày Hạ Tranh trở về thì nó vẫn như cũ sáng lên vì hắn.
Hiển nhiên, đây là Hứa Trì Quy cố ý vì hắn mà để lại.
Hạ Tranh còn nhớ rõ ngày đầu tiên hắn tan tầm trở về, đẩy cửa ra thì phát hiện ra chiếc đèn ấy đang sáng, tâm tình hắn có chút khó miêu tả.
Từ cao nhị năm ấy, sau khi trở về thành phố A, Hạ Tranh liền bắt đầu sinh hoạt một mình.
Khi tuổi trẻ, Hạ Tùng Lâm đối Mạc Du khống chế dục rất mạnh, không chỉ thời thời khắc khắc đề phòng những nam nhân bên ngoài, mà ngay cả con trai cũng ăn dấm.
Hạ Tùng Lâm không muốn Hạ Tranh trở về ở, chính hắn cũng không muốn, tuy rằng là cha ruột, mẹ ruột, nhưng rốt cuộc đã nhiều năm không có sinh hoạt bên nhau, nhiều lắm là mấy ngày lễ tết được ở chung mấy hôm, Hạ Tranh sợ mình không được tự nhiên, cũng sợ Hạ Tùng Lâm nổi điên, nên hắn tự nguyện sống một mình.
Trước kia mỗi lần về nhà, chờ đợi Hạ Tranh chỉ có một phòng tối đen, hiện tại ở cái nơi không thể gọi là nhà này, lại luôn có một chiếc đèn vì hắn sáng lên.
Hạ Tranh tính toán chờ hắn bận rộn xong trong khoảng thời gian này, sẽ mời Hứa Trì Quy đi ra ngoài ăn một bữa cơm để cảm ơn.
Hạ Tranh phóng nhẹ bước chân, đổi giày vào nhà, theo thói quen tính nhìn về phía thư phòng, hắn có chút ngoài ý muốn nhướng mày. Thường lúc hắn tan tầm trở về, đã gần chín, mười giờ, trước nay trong phòng khách không thấy người, chỉ có thư phòng sáng đèn, nay 0 giờ cũng đã qua, thế nhưng thư phòng đèn vẫn chưa tắt.
Hạ Tranh kỳ thật đối Hứa Trì Quy có chút tò mò, không biết y mỗi ngày ngốc trong thư phòng làm gì, đọc sách? Học tập? Hay vẫn là tăng ca làm việc?
Bất quá hắn chỉ là một khách trọ ngắn hạn, từng nói sẽ không quấy rầy quá nhiều, nhiều buổi tối, có tò mò thì hắn cũng chỉ có thể nghẹn.
Hạ Tranh đi qua phòng khách, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, thư phòng bên kia liền truyền ra tiếng vang. Hắn quay đầu lại, nương theo ánh sáng nhạt từ nơi khe cửa thư phòng, thấy Hứa Trì Quy với bàn chân trần trụi từ trong phòng ra ngoài, biểu tình nghiêm túc, miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang gặp phải một cái vấn đề khó khăn không nhỏ.
Bởi vì quá mức chuyên tâm, Hứa Trì Quy không phát hiện trong nhà nhiều thêm một người, y đi vào phòng bếp, rót một ly nước ấm, thời điểm ra ngoài, mới liếc đến phòng khách có một bóng đen đong đưa, nhất thời không phản ứng lại đây là Hạ Tranh, sợ tới mức run run tay, ly nước từ trong tay rớt xuống, rớt đến trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Hạ Tranh nghe được Hứa Trì Quy phát ra một tiếng kêu rên, suy đoán y có khả năng bị thương, vội nói: "Là tôi, cậu trước tiên đừng nhúc nhích."
"Ân......" Hứa Trì Quy chịu đựng đau, nghe lời mà đứng ở tại chỗ.
Hạ Tranh đem đèn phòng khách mở lên, thấy rõ tình huống bên Hứa Trì Quy.
Hứa Trì Quy mặc quần dài, chính là bàn chân lại không mang gì, trên mu bàn chân bị phỏng không rõ ràng, có mấy chỗ bị mảnh vở thủy tinh rạch ra vài vết máu.
Hạ Tranh không có trì hoãn, đi đến trước mặt Hứa Trì Quy, đem người bế ngang lên, đặt trên sô pha.
Hứa Trì Quy cả người cứng đờ.
Chân là bộ vị tương đối riêng tư, Hạ Tranh không có trực tiếp kéo lên kiểm tra, chỉ cách lớp quần khảy khảy mảnh vụn thủy tinh.
Chuyện xảy ra hôm nay, đều là do Hạ Tranh, hắn không nên ban đêm khuya khoắt đứng ở bên ngoài, rõ ràng biết Hứa Trì Quy nhát gan, còn không lên tiếng, đem người dọa thành thế này.
"Xin lỗi, dọa đến cậu, còn tốt, không quá nghiêm trọng." Hạ Tranh ngẩng đầu, hỏi: "Trong nhà có thuốc mỡ không?"
Hứa Trì Quy không có trả lời, chỉ là ngơ ngác nhìn Hạ Tranh, ánh mắt không có tiêu cự.
Hạ Tranh có chút không tự nhiên, "...... Làm sao vậy?"
Hứa Trì Quy vẫn không phản ứng.
Công tác tăng ca vội vội vàng vàng mười mấy giờ, thân thể Hạ Tranh phi thường mệt mỏi, dạ dày còn ẩn ẩn làm đau, nhu cầu cấp bách phải điều chỉnh chế độ nghỉ ngơi, hắn không nghĩ sẽ cùng Hứa Trì Quy giằng co một chuyện không có ý nghĩa.
Hạ Tranh đè nặng sự không kiên nhẫn, đôi tay ấn bả vai Hứa Trì Quy, hơi hơi dùng sức, đem mặt tới gần, lạnh lùng nói: "Hứa Trì Quy, nghe thấy tôi nói chuyện sao?"
Hứa Trì Quy cảm nhận được bả vai truyền đến chút lực đạo, phục hồi tinh thần lại, thấy Hạ Tranh gần trong gang tấc, một trương mặt lạnh. Khoảng cách gần như vậy, Hứa Trì Quy có thể nhìn ra sự ủ rũ trên mặt Hạ Tranh.
Hứa Trì Quy cảm thấy tự trách, đều do y không lo tâm, chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Hạ Tranh.
"Nghe...... Nghe thấy được," Hứa Trì Quy cố nén lo lắng nói, "Anh đi ngủ."
"Thuốc mỡ ở nơi nào." Hạ Tranh không để ý đến y.
Hứa Trì Quy lắc đầu, "Không cần, em tự mình có thể."
Hạ Tranh nhìn Hứa Trì Quy không nói lời nào, hai người giằng co hai phút, Hứa Trì Quy bại trận đầu tiên.
Tìm được thuốc mỡ cùng cồn tiêu độc, Hạ Tranh không màng Hứa Trì Quy cố chấp chối từ mà giúp y bôi thuốc.
"Hạ, Hạ Tranh...... cảm ơn anh." Hứa Trì Quy vô ý thức cuộn tròn ngón chân, không quá thuần thục kêu tên Hạ Tranh.
Hạ Tranh ngáp một cái, mở miệng có chút hàm hồ: "Không cần cảm ơn, cũng trách tôi."
Hứa Trì Quy liên tục lắc đầu phủ nhận, "Là chính em......quá nhát gan, không chịu được, không trách anh."
Nhìn thấy trạng thái khốn đốn của y, là hắn biết Hứa Trì Quy đã bình thường, Hạ Tranh có chút thả lỏng, dạ dày bớt đau, hắn dựa vào sô pha, nửa híp mắt gật đầu, tán đồng nói: "Là rất nhát gan."
Hứa Trì Quy mặt nóng mà nhấp môi, y vẫn muốn cùng Hạ Tranh ngốc tại một chỗ cùng nhau, nhưng Hạ Tranh rất mệt, yêu cầu nghỉ ngơi kỹ lưỡng, y không thể ích kỷ chiếm đoạt Hạ Tranh.
Thấy Hạ Tranh nhắm hai mắt, một bộ tư thế như thể đêm nay sẽ ngủ sô pha, Hứa Trì Quy nhẫn tâm duỗi tay, giật nhẹ góc áo hắn, nhẹ giọng nói: "Hạ Tranh, đi trong phòng ngủ."
"Ân." Hạ Tranh ngoài miệng đáp lời, thân thể lại không nhúc nhích.
"Hạ Tranh......" Hứa Trì Quy tiếp tục gọi.
Hạ Tranh bị quấy rầy, cau mày, mặt đầy vẻ không vui, duỗi tay gắt gao đè lại cái tay đang tác loạn.
Hứa Trì Quy không dám động, ngây ngốc nhìn chằm chằm tay hai người ở bên nhau, trái tim bang bang loạn nhảy.
Nếu thời gian có thể tại đây yên lặng một khắc, thật sự tốt biết bao.
Không quá vài phút, Hạ Tranh mở choàng mắt, phát hiện hắn thế nhưng nắm tay Hứa Trì Quy, mềm mại, nho nhỏ cuộn tròn trong bàn tay hắn, Hạ Tranh vội vàng buông ra, "Xin lỗi, tôi mới vừa ngủ quên."
Hứa Trì Quy không nói chuyện, chỉ biết lắc đầu.
Hạ Tranh có điểm xấu hổ, đứng dậy đem thủy tinh trên mặt đất dọn sạch sẽ, chuẩn bị trở về phòng ngủ, nhớ tới Hứa Trì Quy còn không có giày, liền hỏi: "Dép lê của cậu ở đâu?"
Vốn là ở thư phòng, nhưng Hứa Trì Quy không có can đảm cho Hạ Tranh đi vào, y chỉ chỉ tủ giày.
Hạ Tranh cầm cho y một đôi lại đây, vừa đi về phía trước vừa công đạo một câu: "Về sau ở nhà vẫn phải mang dép."
Hứa Trì Quy trong lòng nóng lên, ngoan ngoãn đáp lời: "Được."
Hạ Tranh lại liên tục bận rộn thêm một vòng, cuối cùng đem hạng mục một đống rối tinh rối mù sắp xếp phảng phiu, công tác kế tiếp có thể thuận lợi tiến hành, chỉ cần sau này không xảy ra vấn đề lớn gì, hắn có thể trong ba tháng quy định giải quyết xong quy cơ này, cho lão Hạ được về hưu như ý.
Trở về Dung Thành gần một tháng, Hạ Tranh vẫn là lần đầu tiên trước khi mặt trời xuống núi, mở cửa phòng 603, vào nhà.
Vừa vào phòng đã nghe một cỗ hương vị đồ ăn ập vào mặt, Hạ Tranh cùng Hứa Trì Quy trong miệng đang còn ngặm chiếc đũa đối diện tầm mắt. Hứa Trì Quy không biết vì sao kinh hoảng mà đứng lên, nhìn qua có chút chân tay luống cuống.
Hạ Tranh tầm mắt nhìn xuống, nhìn trên bàn bốn món đồ ăn một canh, đối diện Hứa Trì Quy còn bày một bộ chén đũa sạch sẽ.
Hạ Tranh ngoài ý muốn nhướng mày, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên mặt Hứa Trì Quy, phát hiện đôi mắt y lại đỏ, một bộ dáng thực sợ hãi, thực hoảng.
"Em, em......"
Hứa Trì Quy không biết nên giải thích hành vi kỳ quái của mình như thế nào, y sợ Hạ Tranh phát hiện ra tâm tư không muốn ai biết, sợ Hạ Tranh cảm thấy ghê tởm, một khắc đều không nghĩ nhiều thêm.
Hứa Trì Quy tưởng bịa ra một lý do hợp lý, lừa gạt Hạ Tranh, nhưng trong đầu y trống rỗng, theo thời gian trôi qua, chỉ còn lại tràn đầy tuyệt vọng.
Hạ Tranh thay dép lê đi vào nhà ăn, một tay chống đỡ lưng ghế, cúi đầu hỏi y: "Tôi nhớ rõ giống như có người nói qua sẽ mời tôi ăn cơm, là ai vậy?"
Hứa Trì Quy hơi hơi mở to hai mắt, trả lời: "Là, là em."
"Khi nào vậy?" Hạ Tranh lại hỏi.
"Hiện tại," Hứa Trì Quy nhịn không được nức nở nói, "Có thể chứ?"
(\ /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )