Edit: Sương Tức
Sau khi xong việc, Hứa Trì Quy mệt đến mơ màng sắp ngủ, Hạ Tranh ôm y đến phòng tắm rửa sạch, quá trình đối với hai người đều giày vò. Ngón tay Hạ Tranh một lần nữa thăm dò tiể huyệt, lấy ra thứ mình bắn vào, Hứa Trì Quy nhẹ giọng phát ra vài tiếng rên rỉ như mèo kêu, đối với Hạ Tranh không thể nghi ngờ là xuân dược mạnh nhất.
Nhưng hắn ngoại trừ rửa sạch thân thể Hứa Trì Quy, cái gì cũng không làm.
Thật vất vả rửa sạch xong, Hạ Tranh đem Hứa Trì Quy ôm đến phòng ngủ phụ, đặt đệm chắn sạch sẽ mềm mại, trước khi đi bị Hứa Trì Quy ôm lấy cánh tay, y cố hết sức nhấc mí mắt, thở một hơi nhẹ.
“Hạ Tranh, em muốn cùng anh ngủ……”
Hạ Tranh cũng không tính toán cùng y tách ra, nhẹ giọng nói: “Được, em nằm nghỉ một chút, đừng ngủ, tôi đi nấu cháo, ít nhiều phải ăn một chút.”
Bọn họ buổi chiều trở về, chưa nói mấy câu liền bắt đầu làm việc, căn bản không hề nghĩ đến cơm nước, bây giờ đã là 11 giờ đêm.
Hứa Trì Quy an tâm nhắm mắt lại, bất quá không có buông tay, cực kỳ ỷ lại cọ cọ cánh tay cứng rắn của hắn.
Hạ Tranh an tĩnh nhìn y một lát, cúi người hôn lên trán y, nhẹ nhàng rút tay ra, rời phòng ngủ, đi vào phòng bếp. Hắn đem nguyên liệu nấu ăn Hứa Trì Quy đã chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, chỉ nấu một ít cháo trắng, múc một chén ra, thổi cho nó nguội một chút rồi mang vào phòng ngủ.
“Quy Quy,” Hạ Tranh kêu, “Dậy uống cháo.”
Hứa Trì Quy mơ mơ màng màng nỉ non: “Buồn ngủ……”
Hạ Tranh không cho thương lượng nói: “Buồn ngủ cũng ăn, tôi đút cho em”
Hạ Tranh hống Hứa Trì Quy ăn xong một chén cháo, mới trở lại phòng bếp lấp bụng mình, hấp tấp nhanh chóng uống hai chén, rửa sạch chén bát, toàn bộ thời gian chưa đến 5 phút, trở lại phòng ngủ.
Hứa Trì Quy rốt cuộc chờ được nhiệt độ cơ thể mà mình mong muốn, lăn vào lòng ngực Hạ Tranh, nặng nề lâm vào mộng đẹp.
Hạ Tranh vốn muốn hỏi y hôm nay ra cửa vì cái gì, cảm nhận được cần cổ truyền đến hơi thở ấm nóng vững vàng liền từ bỏ, thôi, mai hỏi vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tranh mở mắt ra, còn chưa có thanh tỉnh, thấy trong lòng ngực có gì mềm mềm, cúi đầu vừa thấy, Hứa Trì Quy còn ngoan ngoãn gối lên cánh tay hắn nhẹ nhàng ngủ.
Đây là lần thứ hai hắn ôm Hứa Trì Quy ngủ, không ngoại lệ hai lần đều ngủ thật sâu.
Hạ Tranh lúc trước không biết tại sao thói quen đến giờ của hắn ở trước mặt Hứa Trì Quy mất đi hiệu lực, hiện tại quay đầu nhìn lại, có lẽ sớm tại lúc đó, Hứa Trì Quy trong lòng hắn đã là một tồn tại đặc biệt.
Hạ Tranh duỗi tay sờ sờ trán y, độ ấm bình thường, không có phát sốt, xem ra là đem người lăn lộn mệt chết rồi, chính hắn còn chưa thoã đâu, vẫn là thân thể y còn quá yếu, phải bắt Hứa Trì Quy rèn luyện mới được.
Hạ Tranh xốc chăn lên, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Kỳ thật hắn muốn làm bữa sáng cho Hứa Trì Quy, cơ mà có tâm nhưng không có lực. Hắn phải cấp tốc đăng ký một khoá nấu ăn mới được, để vào những lúc như thế này, Hạ Tranh không muốn chỉ nấu cho y một nồi cháo trắng.
Hạ Tranh ở một nhà hàng chọn điểm tâm sáng, đặc biệt dặn dò 10 giờ mới giao đến, không cần gõ cửa, trực tiếp đặt ở trước cửa nhà.
Đồng hồ báo thức đúng 10 giờ vang lên, Hạ Tranh lúc này đang mở một cuộc hội nghị, hắn trực tiếp giơ tay, ý chỉ mọi người dừng lại, gọi điện thoại cho Hứa Trì Quy.
“Còn chưa có dậy?”
“Đừng ngủ, tôi gọi bữa sáng cho em rồi, ở cửa.”
“Rất nhiều sao? Không có việc gì, ăn không hết thì để lại, để tôi về ăn.”
“Cơm trưa cũng đừng làm, tôi gọi món nhất bảng của nhà hàng đó được không?”
“Không được, không cho làm.”
“Kêu cơm hộp hoặc đi ra ngoài ăn.”
“Ngoan, tôi cúp trước, vẫn đang còn mở họp.”
Hạ Tranh cúp điện thoại, ôn nhu trên mặt còn chưa giấu kỹ, ngẩng đầu liền thấy, tầm mắt mọi người đều dừng trên người hắn, một đám nhìn thì rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã hò hét bát quái tò mò muốn chết.
Hạ Tranh xấu hổ ho khan hai tiếng, gõ gõ mặt bàn, nghiêm túc nói: “Tiếp tục họp.”
Buổi tối tan tầm về đến nhà, trong phòng thực ấm áp, Hạ Tranh đóng cửa lại, ngăn cách gió lạnh bên ngoài.
Hứa Trì Quy đã đem cơm làm tốt, mở cửa ra là có một cỗ thanh hương ập vào, y bưng món cuối cùng đặt trên bàn, thấy Hạ Tranh đã trở lại, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười, muốn như ngày thường chạy qua, kết quả mới cất một bước liền đau đến nhăn cả khuôn mặt nhỏ.
Hạ Tranh buông đồ vật, bước nhanh đi tới đem y bế lên, nhẹ nhàng đặt lên trên ghế, nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhíu mày hỏi: “Còn đau?”
Hứa Trì Quy bị Hạ Tranh hỏi, ký ức đêm qua liền hiện lên, đỏ bừng mặt: “...... Một chút, bình thường đi đường còn được, chạy.....liền có chút đau.”
“Vậy mà còn chạy” Hạ Tranh nói y.
Hứa Trì Quy rũ mắt nhìn hắn: “Muốn anh có thể nhanh chóng ôm em.”
Ngữ khí cùng ánh mắt mềm mụp, Hạ Tranh tâm hóa thành một bãi nước, trừng phạt nhéo nhéo mũi y “Cho dù em đứng bất động ở đây, tôi cũng sẽ bước đến ôm em, lần sau không cho chạy.”
Chờ Hứa Trì Quy ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Tranh đứng dậy đi phòng khách cầm một cái đệm, đặt trên ghế Hứa Trì Quy ngồi, lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh y, bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Hạ Tranh nhắc tới chuyện tối hôm qua sắp ngủ muốn hỏi: “Ngày hôm qua sao em qua cửa?”
Hứa Trì Quy đã sớm biết trốn không được, đúng sự thật nói: “Muốn đi đón anh về nhà.”
“Trong khoảng thời gian này có phải thường xuyên ra cửa không?” Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy nhìn nhìn hắn, chần chờ gật đầu, “Rốt cuộc là em……muốn luyện tập.”
“Sao lại muốn luyện tập ra ngoài?” Hạ Tranh lại hỏi.
Muốn trở thành một người bình thường, cùng anh như mọi cặp tình nhân bình thường đi hẹn hò, đến công ty đón anh tan tầm, đi theo anh đến thành phố A, cùng anh đi qua mọi phong cảnh mà không có trở ngại gì.
Hứa Trì Quy nhấp môi, câu chữ đến bên miệng lại theo thói quen khiếp đảm, dùng lời nói lúc trước Hạ Tranh đã từng nói với y, hàm súc mà, uyển chuyển nói: “Muốn chạy ra ngoài, nhìn xem thế giới bên ngoài.”
Một thế giới có anh.
Hạ Tranh một tay chống đỡ cằm, nghiêng đầu an tĩnh nhìn y.
Hứa Trì Quy đối với sự trầm mặc đột nhiên của hắn cảm thấy bất an, môi động động, ý muốn nói cái gì đó, dư quang thấy Hạ Tranh vươn tay, giây tiếp theo nắm lấy vành tay y. Thân thể Hứa Trì Quy không chịu khống chế mà run rẩy, vành tai được Hạ Tranh thưởng thức rất nhanh đã nhiễm một màu hồng ngượng ngùng.
“Vậy về sau không cần một mình ra cửa” Hạ Tranh nói, “Chờ tôi trở về bồi em cùng đi, được không?”
Hứa Trì Quy hốc mắt nóng lên, nặng nề mà “Ân” một tiếng.
Qua hai ngày, chờ phía dưới Hứa Trì Quy hoàn toàn khôi phục, Hạ Tranh mới lấy thời gian sau khi ăn tối nắm tay y ra cửa.
Dung Thành tháng mười hai, gió lạnh căm căm, độ ấm bên ngoài gần đây đã xuống một con số, mùa đông chính thức bắt đầu.
Hứa Trì Quy bị Hạ Tranh bọc thành một quả cầu, mũ len cùng khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, cái này làm cho Hứa Trì Quy cảm thấy an toàn.
Chính là cảm giác an toàn Hứa Trì Quy cảm thấy không tồn tại được bao lâu, bọn họ ra ngoài lúc 7 giờ, bên ngoài trời đã tối hẳn chỉ có từng áng ánh sáng phát ra từ đèn đường và trong mỗi nhà.
So với ban ngày, Hứa Trì Quy càng sợ phải ra cửa buổi tối, y nắm tay Hạ Tranh chặt đến gắt gao, bất luận một tiếng vang gì cũng có thể làm y sợ hãi.
Hạ Tranh thấy trạng thái y không tốt, tính toán hôm nay không đi xa, dắt y đi vòng vòng tiểu khu, không ngừng nói chuyện với y, ý đồ muốn dời đi lực chú ý của Hứa Trì Quy.
Phương pháp vẫn có hiệu quả, Hứa Trì Quy cảm xúc vững vàng hơn một ít, Hạ Tranh buông tâm, đi thêm hai vòng, lúc sắp về đến tiểu lâu, đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu khẽ.
Hứa Trì Quy hoảng sợ, rúc ra phía sau Hạ Tranh né tránh.
Hạ Tranh trở tay bảo vệ y, nương ánh đèn đường mỏng manh, nhìn thấy trong bụi cỏ, một con mèo trắng xinh đẹp, hai con mắt một rổ một cây cọ, giống sẽ sáng lên lưu li hạt châu.
“Không sợ, chỉ là mèo con.” Hạ Tranh vỗ vỗ eo Hứa Trì Quy, “Rất xinh đẹp, em có muốn nhìn xem không?”
Hứa Trì Quy thấy mèo qua màn hình điện thoại, chúng nho nhỏ, mềm mại, cuộn lại một đoàn, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tò mò vượt qua nổi sợ hãi, Hứa Trì Quy như cũ tránh ở phía sau Hạ Tranh, cẩn thận dò đầu ra nhìn, mèo trắng cũng học theo động tác của y nghiêng nghiêng đầu, đồng thời tựa vui vẻ kêu “Meo” một tiếng.
Hứa Trì Quy khẩn trương mất đi, không tự chủ được cảm thán: “Nó rất đáng yêu.”
Đáng yêu sao?
Hạ Tranh nhìn kỹ xem, không quá tán đồng, mèo kia đẹp thì đẹp thật, nhưng luận đáng yêu mà nói, vẫn là trân châu bảo bối của hắn đáng yêu hơn.
Mèo trắng rất sạch sẽ, không giống như là mèo hoang, hẳn là trong nhà chạy ra. Hạ Tranh và Hứa Trì Quy không có rời đi, đang tìm cách giúp nó tìm được chủ nhân, còn chưa có nghĩ ra kết quả, chủ của nó đã xuất hiện, nói lời cảm ơn với hai người rồi bế mèo trắng về nhà.
Hứa Trì Quy tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người con mèo ấy, thẳng đến khi biến mất không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
“Thích mèo sao?” Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ân.”
“Vậy chờ chúng ta về thành phố A, liền đi mua một con.” Hạ Tranh ngữ khí rất bình thản, tựa hồ như nói buổi tối hôm nay ăn cái gì.
Hứa Trì Quy dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn cái ót Hạ Tranh: “…… Cái gì?”
Hạ Tranh cũng dừng lại, xoay người đối mặt Hứa Trì Quy, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Quy Quy, em có nguyện ý rời khỏi Dung Thành, cùng tôi đến thành phố A sinh hoạt?”
Hứa Trì Quy bị kinh hỉ đột nhiên tới tạp cho y phát ngốc, không biết trả lời, chỉ ngây ngốc nhìn Hạ Tranh.
“Không muốn cũng không sao, tôi có thể chạy hai đầu. Dung Thành cùng thành phố A ngồi máy bay chỉ mất hai giờ, thời gian làm việc tôi chỉ có thể ở thành phố A, buổi tối thứ sáu bay về, như vậy chúng ta mỗi tuần đều có thể gặp nhau……”
Hứa Trì Quy lấy lại tinh thần, nghe được Hạ Tranh nói như vậy, hốc mắt nóng lên, không rảnh lo bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài, cánh tay vừa nhấc nhào vào lòng ngực Hạ Tranh, gấp không chờ nổi nói ra đáp án.
“Nguyện ý! Em nguyện ý……” Hứa Trì Quy không ngăn lại được nước mắt, nức nở nói, “Hạ Tranh, em nguyện ý đi theo bất luận địa phương nào, chỉ cần có anho ở đó.”
Cho dù biết đáp án Hứa Trì Quy là cái gì, nhưng khi nghe y nói vậy, Hạ Tranh vẫn không tự giác thở ra một hơi, nhận được đáp án chính xác hắn mới có thể thả lỏng.
Hạ Tranh một tay ôm eo Hứa Trì Quy, một tay đặt sau cổ Hứa Trì Quy, nhẹ nhàng nhéo nhéo, lại cúi đầu hôn vành tai y, hống nói: “Không khóc, không khóc.”
Hứa Trì Quy dưới sự trấn an của Hạ Tranh chậm rãi bình tĩnh lại, lại nghe được Hạ Tranh mở miệng.
“Bảo bối, về sau em nghĩ cái gì, muốn cái gì, đều có thể trực tiếp nói với tôi, đừng sợ, đừng ngượng ngùng mở miệng. Tôi là bạn trai của em, quãng thời gian còn lại chúng ta là bạn đời, hai chúng ta là người một nhà, em không cần khách khí với tôi, đã biết?”
“Đã biết……” Hứa Trì Quy vừa muốn khóc, ngửa mặt hôn hôn hầu kết Hạ Tranh, cầm lòng không được mà nói: “Hạ Tranh, em thật sự rất thích anh.”
Hạ Tranh gợi lên khóe miệng, ý cười ôn nhu, đôi tay nâng lên khuôn mặt lạnh lẽo của Hứa Trì Quy, chóp mũi hai người nhẹ nhàng cọ cọ nhau, hắn nhẹ giọng đáp lại: “Tôi cũng yêu em.”
Hạ Tranh không biết người ta từ thích đến yêu cần bao nhiêu thời gian, nhưng tại một khắc hắn ý thức được bản thân mình thích Hứa Trì Quy, cũng đã bắt đầu yêu y rồi.
(\ /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )