“Kỳ thực Viên Như cũng chỉ có ý tốt, sở dĩ cậu ấy gọi nhiều người đến vậy là vì xuất phát từ một loại ý thức muốn bảo vệ Hạ Diệu thôi. Chứ không phải có ý muốn gây rắc rối cho anh đâu, anh đừng giận cậu ấy nữa.”

Vương Sương dịu dàng khuyên nhủ Viên Tung.

Viên Tung mặt không biểu cảm nói: “Việc này gây ảnh hưởng quá không tốt, nó nhất định phải chịu trách nhiệm.”

“Nhưng em cảm thấy anh trừng phạt cậu ấy có hơi nặng quá.” Giọng điệu Vương Sương rất đau lòng, “Anh cũng biết tính tình của cậu ấy rồi đấy, hoàn toàn là một người không thể ngồi yên, thà anh đánh mắng cậu ấy còn hơn là giam giữ.”

Viên Tung ngữ khí không đổi, “Để nó thu liễm lại một chút cũng tốt.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, việc này cứ quyết vậy đi.” Viên Tung trực tiếp ngắt lời Vương Sương, “Nếu không có việc gì khác, mời em cứ tự nhiên.”

Vương Sương cũng không đánh mất nhuệ khí, Viên Tung có đồng ý thả người hay không đối với cô mà nói đều như nhau. Đồng ý thì chứng minh cô có mị lực, không đồng ý cũng không sao, vừa hay có thể mượn cơ hội này để giao lưu nhiều hơn một chút.

Hạ Diệu ở bên ngoài nhìn như đang thoải mái tản bộ, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng động, Vương Sương bước ra trước.

Cô đứng ở cửa, khuôn mặt mang theo nụ cười chào tạm biệt Viên Tung.

“Vậy em về trước đây.”

Kỳ thực chỉ là lời nói hình thức, nhưng nghe vào tai Hạ Diệu lại không đơn giản như vậy.

Ánh mắt Vương Sương vừa rời khỏi mặt Viên Tung, liền nhìn thấy Hạ Diệu đang đứng cách đó không xa.

Hữu lễ mỉm cười với cậu một cái.

Hạ Diệu chửi thầm trong lòng: cười cái mọe cô! Đồ phóng đãng… Nhưng trên mặt lại cũng nhếch nhếch khóe miệng với cô.

Viên Tung đi tới rất nhanh, hỏi Hạ Diệu: “Đến đây từ bao giờ? Sao không vào?”

Hạ Diệu trong lòng tức giận. Giả vờ giả vịt cái gì chứ! Chẳng lẽ cách có tấm cửa kính mà anh cũng không nhìn ra bên ngoài được sao? Anh nhìn chằm chằm cô ta quá nhập thần hay giả vờ không phát hiện ra tôi?

Nhưng đàn ông đều rất sĩ diện, Hạ Diệu không muốn thể hiện ra sự ghen tuông trong lòng, dù sao thì cậu cũng chưa từng chính miệng thừa nhận thích Viên Tung.

Vì thế, sau vài giây âm trầm mặt mũi, Hạ Diệu lại thần tốc thay đổi thái độ, lộ ra nụ cười trêu chọc nghiền ngẫm. Thậm chí còn dùng cánh tay ôm lấy cổ Viên Tung, ghé vào tai hắn, dùng ngữ khí của anh em mà trêu chọc: “Tôi nào dám tiến vào làm chậm trễ chuyện tốt của anh?”

Viên Tung khẩu khí lạnh nhạt: “Chỉ là một người bạn của Viên Như.”

“Đừng làm trò! Là một người đàn ông thì cứ thẳng thắn thừa nhận đi, sợ cái gì chứ? Hơn nữa đây là chuyện cực tốt mà! Chẳng phải tôi vẫn luôn nói muốn giới thiệu cho anh một cô bạn gái đấy sao? Bây giờ thì vừa hay rồi, có người thay tôi hao phần tâm này. Mặc dù em gái anh hoàn toàn chẳng có chút nào khiến người ta muốn nhìn thấy, nhưng việc này thì lại làm rất hợp ý tôi! Phải không?”

Cậu vừa cười vừa đấm thùm thụp vào ngực Viên Tung.

Viên Tung cũng không so đo với cậu, trực tiếp hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Hạ Diệu khoát tay thật mạnh, “Hôm nay tâm tình tôi đặc biệt tốt, gì cũng muốn ăn, làm thêm mấy món đi.”

Lúc Viên Tung làm cơm, Hạ Diệu liền nghịch di động của hắn, đột nhiên có một tin nhắn gửi tới. Hạ Diệu vừa thấy là dãy số lạ, bèn mở ra xem ngay, nội dung tin nhắn là: “Em Vương Sương nè, đây là số điện thoại của em, xin anh hãy lưu lại!”

Hạ Diệu vốn không biết Vương Sương chính là bạn thân của Viên Như, đang buồn bực, lại liếc thấy tin nhắn tối qua Viên Như gửi tới: “Anh, giới thiệu cho anh một cô bạn gái, cô ấy tên Vương Sương, là một người mẫu, ngày mai em sẽ dẫn cô ấy tới gặp anh.”

Hạ Diệu hít vào một hơi thật sâu, nhân lúc Viên Tung không ở đây, dùng nắm đấm hung hăng nện thùm thụp xuống gối mười mấy cái. Mẹ kiếp! Còn giả vờ không biết? Còn nói chỉ là một người bạn của Viên Như? Rõ ràng đã đánh tiếng trước rồi!

Lão già dối trá!

Trong lòng đang rủa thầm, điện thoại của Vương Sương đột nhiên lại đánh tới.

Hạ Diệu có trí nhớ cực kỳ tốt, đặc biệt là những thứ mà mình không muốn thấy, vừa nhìn dãy số này liền biết ngay là của người vừa gửi tin nhắn đến, liền trực tiếp đem di động vào phòng bếp.

“Ê, điện thoại của anh.”

Viên Tung nhận lấy.

“À… em là Vương Sương, em muốn cùng anh trao đổi về việc tuyên truyền cho công ty…”

Vì tiếng xào nấu rất ồn, lại là đàm chuyện công việc, nên Viên Tung bèn đậy nắp nồi canh lại, giảm nhỏ lửa, đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.

Hạ Diệu oán thầm: Nói cái gì xấu xa bẩn thỉu? Lại còn phải trốn tránh tôi…

Quay lại nhìn nồi canh đang sôi ùng ục, cậu nhấc vung nồi lên, một mùi thơm lừng xông vào mũi. Hạ Diệu phải hạ quyết tâm thật lớn mới đành lòng bỏ thêm một thìa muối vào nồi.

Viên Tung nghe điện thoại xong, quay về mở vung nồi ra. Một người đầu bếp chân chính căn bản không cần phải nếm, chỉ cần ngửi một chút là biết ngay đồ ăn mặn hay nhạt.

Liếc mắt ra bên ngoài, khóe miệng Viên Tung hiện lên một tia tiếu ý, thằng nhóc nghịch ngợm này…

Thế là Viên Tung đành đổ canh đi, nêm nếm lại một lần nữa, nấu lại một nồi canh thật ngon.

Lúc ăn cơm, Hạ Diệu chưa nếm thử miếng canh nào đã cau mày oán trách.

“Sao canh này anh nấu mặn vậy?”

Viên Tung chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp múc một chén uống hết.

Hạ Diệu khiêu khích châm chọc, “Đệt, anh không sợ mặn hỏng cổ ha!”

Viên Tung nhịn không được khẽ mỉm cười.

“Đù má anh còn cười!” Một bụng hỏa khí nín nghẹn của Hạ Diệu cuối cùng cũng phun ra, “Lúc nấu cơm không tập trung mà nấu cho tốt đi, lại còn nghe điện thoại! Làm ra cái món này gọi là món gì? Có thể uống được sao?”

Nói xong liền múc một thìa bỏ vào miệng, vốn định làm ra vẻ bị mặn đến nói không nên lời, kết quả vừa nếm lại không thấy mặn, nếm thêm thìa nữa vẫn không thấy mặn. Vén mí mắt lên liếc thấy Viên Tung đang nhìn mình chăm chú, Hạ Diệu liền có chút bực dọc không thể kìm nén, lập tức quẳng lại cái thìa vào nồi.

“Toàn vị cháy khét!”

* * *

Buổi tối tắm rửa xong chui vào chăn, tâm tình Hạ Diệu vừa thông thuận được một chút, di động của Viên Tung lại vang lên.

Tiện tay quờ lên xem thử, lại là Vương Sương gọi đến, trong lòng rất khó chịu nha, có thôi đi không hả?

Nhưng lúc đưa cho Viên Tung, cậu vẫn rất thoải mái, “Này, điện thoại của chị nhà anh đấy.”

Viên Tung vừa nghe điện thoại vừa thuận tay thu dọn phòng. Bình thường chỉ cần Hạ Diệu tiến vào ổ chăn rồi, ai cũng đừng hòng lôi được cậu ra. Hôm nay lại không biết thế nào, đột nhiên từ trong chăn chui ra, sầm mặt bĩu môi, ở trong phòng đi tới đi lui, lúc thì nghịch cái này cái kia, khi thì gẩy cái này cái nọ. Được một lúc lại trở về giường, không ngừng lăn qua lăn lại, ra sức tìm kiếm cảm giác tồn tại. Sự thực chứng minh, bĩu môi không phải độc quyền của riêng phụ nữ, thằng nhóc to cao tới một thước tám mấy mà bĩu môi lên thì cũng có thể moe chết chúng sinh.

Viên Tung đã định cúp máy từ lâu rồi, nhưng thấy Hạ Diệu để lộ ra vẻ mặt này, trong lòng hoàn toàn không chống đỡ được. Vốn hắn đường đường một đấng nam nhi ba mươi tuổi rất khinh thường dùng chiêu này để bắt nạt người ta, nhưng lại không nỡ dập máy, còn muốn nhìn thêm một lúc nữa, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, trái tim rắn rỏi của người đàn ông sắt đá quả thực đã hóa thành một bãi bùn.

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Viên Tung ném di động lên bàn làm việc, trực tiếp chui vào ổ chăn xử lý thằng nhóc khiến hắn yêu thích đến tận cốt tủy kia.

“Hey, tôi bảo, anh kiềm chế chút đi chứ!” Hạ Diệu thay đổi một vẻ mặt khác, “Người ta đại cô nương nhớ thương anh như thế, anh còn xà nẹo với một thằng con trai như tôi làm gì?”

Vật cứng của Viên Tung dùng sức dộng một cái lên mông Hạ Diệu, hắn nói bằng giọng đùa cợt: “Cậu đều đã chui vào ổ chăn của tôi rồi, tôi không hầu hạ cậu mà thích hợp sao?”

Hạ Diệu bị dộng đến tê nhừ cả mông, nghiến răng lèo nhèo với Viên Tung, “Mọe, ai cần anh hầu hạ? Cút đến với chị gái xênh kia đi!”

Nói thì nói như vậy, nhưng cánh tay lại còng cứng ngắc trên cổ Viên Tung.

Hai người kích tình một trận triền miên, đột nhiên di động lại vang lên.

Hạ Diệu rống giận một tiếng dưới đáy lòng: Con mụ lẳng lơ kia, mi còn chưa chịu để yên hả?

Viên Tung trực tiếp tắt điện thoại.

Hạ Diệu trong lòng rõ ràng thích cực kỳ, nhưng vẫn không quên giả vờ giả vịt một phen.

“Tắt máy làm gì? Ngộ nhỡ là chị nhà anh gọi tới, muốn nói chúc anh ngủ ngon, moah moah thì sao?”

Con ngươi đen láy của Viên Tung chăm chú nhìn Hạ Diệu, hỏi: “Muốn nói cái gì?”

“Ngủ ngon, moah moah.”

“Hai chữ sau.”

“Moah moah.”

Viên Tung cười lưu manh, trực tiếp hôn xuống.

Hạ Diệu lúc này mới kịp phản ứng, đệt, cái này mà anh cũng chiếm tiện nghi cho được? Có chút tiền đồ nào không hả?

Hôn một trận xong, Viên Tung mới ngừng lại, bàn tay to lớn phủ lên ót Hạ Diệu, nói: “Kỳ thực cô ấy chỉ là muốn tôi thả Viên Như ra, lằng nhằng suốt cả ngày hôm nay đều là vì chuyện này.”

Hạ Diệu âm thầm cân nhắc, nếu Viên Tung không thả Viên Như, chỉ e Vương Sương sẽ nhân cơ hội này để tiếp cận với Viên Tung suốt. Nếu bảo Viên Tung thả Viên Như ra, chẳng những có thể bóp chết cái cớ này của cô ả, mà còn có thể tỏ ra mình là người khoan dung độ lượng.

Thế là, Hạ Diệu bèn bảo: “Anh thả cô ta ra đi.”

Viên Tung ngữ khí đặc biệt kiên quyết: “Nó làm ra loại chuyện này, tôi có thể dễ dàng thả vậy sao?”

Hạ Diệu lòng ôm tư tâm, lại đánh chiêu bài chí công vô tư, nói: “Nếu là người khác cầu xin thì thôi chẳng tính, nhưng đây lại là thiện ý của cô nương nhà người ta. Đừng vì chuyện của tôi mà làm hỏng việc tốt của hai người. Vì hạnh phúc cả đời của người anh em, tôi quyết định hi sinh một lần, ngày mai thả Viên Như ra đi.”

Viên Tung trầm mặc.

Hạ Diệu ra đòn sát thủ, “Anh không thả cô ta, từ nay về sau tôi chẳng thèm để ý đến anh nữa.”

“Ngày mai rồi nói.”

* * *

Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệu liền nhận được điện thoại của Viên Như, biết cô nàng đã được Viên Tung phóng thích. Thế nhưng buổi tối hết giờ làm, cậu qua chỗ Viên Tung, lại thấy Vương Sương tới nữa, cô ả còn chẳng đi cùng với Viên Như, vẫn trò chuyện riêng với Viên Tung trong phòng làm việc.

Cô ả này định làm gì đây?

Lần này Hạ Diệu không đứng đợi bên ngoài mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Viên Tung và Vương Sương đồng thời quay đầu nhìn cậu, Vương Sương mỉm cười với Hạ Diệu.

Hạ Diệu khoát tay thật mạnh, nói giọng sảng khoái.

“Hai người cứ nói chuyện của mình đi, tôi ở đây lên mạng một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play