Tối chủ nhật, Viên Tung hẹn gặp một người đồng đội cũ.

Người đồng đội cũ này bằng tuổi Viên Tung, xuất ngũ muộn hơn hắn hai năm, nhưng con nhà người ta thì đã bốn tuổi rồi. Hai người trước đây đều là lính chủ chốt trong quân đội, mới năm năm ngắn ngủi, tinh thần và diện mạo lại có sự chênh lệch rất lớn. Mấy năm qua Viên Tung vẫn luôn kiên trì tập luyện, lại dấn thân vào hành nghề bảo tiêu, ngạo nghễ thiết cốt, tư thế oai hùng không giảm so với năm xưa. Trái lại, người bạn cũ đã sớm thành gia lập nghiệp, mấy năm gần đây có chút phát tướng, đã quay về với dáng vẻ mà một người đàn ông ba mươi tuổi nên có.

Chiến hữu gặp nhau, vô cùng cảm khái.

Người bạn cũ nói: “Mấy bài phỏng vấn của anh tôi đều xem không sót cái nào. Nói thật, tôi rất bội phục anh, tôi không có được phần quyết đoán ấy. Sau khi xuất ngũ tôi liền về quê, làm việc trong ngành đường sắt, hai tuần mới có thể về nhà một lần.”

Viên Tung cụng ly với lão chiến hữu, uống một ngụm lớn rượu đế, ruột gan nóng hừng hực.

“À mà, đến bây giờ anh vẫn còn độc thân sao?” Người bạn hỏi.

Viên Tung gật đầu.

Người bạn có chút khó tin, “Hồi anh còn trong quân đội, nữ binh thầm mến anh đều có thể hợp thành một đại đội đấy. Lúc ấy nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, không có tâm tư đi lo nghĩ những chuyện này thì còn chấp nhận được. Nhưng bây giờ anh công thành danh toại, mỹ nữ bên người nhiều như mây, anh không nhìn trúng nổi một ai sao?”

“Có.” Viên Tung nói, “Nhưng người ta không bằng lòng.”

“Với giá trị con người và điều kiện của anh bây giờ, còn có thể có người không bằng lòng sao?”

Mấu chốt là giá trị con người của cậu ta còn cao hơn tôi, điều kiện càng tốt hơn tôi… Viên Tung lại buồn bực uống một ngụm rượu lớn.

Lão chiến hữu lấy làm hiếu kỳ, “Có phải người ta ở trong công ty anh không?”

“Miễn cưỡng xem như một học viên.”

“Tôi đã bảo mà!” Lão chiến hữu nhấp nháy ánh mắt, “Lần trước tôi thấy một đoạn phim quay nữ bảo tiêu đặc huấn của công ty anh, mấy cô nàng đó đều quá là xinh đẹp! À thế người anh thích thì như thế nào?”

Nhắc đến Hạ Diệu, trong đôi mắt lạnh lùng cứng rắn của Viên Tung cuối cùng cũng lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa.

“Người ta ấy à… học cái gì cũng một chút là thông suốt, có phản ứng nhanh hơn so với tất cả các học viên khác. Bình thường ở cơ quan cũng là một nhân vật mà mọi người đều khen, phá an điều tra rất giỏi. Thoạt nhìn thì thấy người này đặc biệt tinh ranh, trên thực tế lại không có bụng dạ gì, là một đứa trẻ thực sự rất ngốc nghếch.”

Lão chiến hữu vẻ mặt đầy hâm mộ, “Anh chưa từng nghe câu này sao? Có IQ không EQ mới thật là tuyệt sắc (1).”

“Tuyệt sắc thì đúng là tuyệt sắc thật…” Viên Tung nghiến nghiến răng hàm, “Nhưng mẹ kiếp thật khiến người ta không thể nào bớt lo!”

Nói xong liền bưng chén rượu lên uống cạn một hơi.

Ra khỏi quán rượu, Viên Tung tiễn bạn lên xe, dặn tài xế chở bạn về nhà an toàn. Sau đó cũng không chờ tài xế quay lại đón mình mà trực tiếp vẫy lấy một chiếc taxi. Sau khi lên xe, Viên Tung mở rộng hai chân, duỗi dài chiếm tới hơn nữa chỗ ngồi phía sau, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, con ngươi đỏ sậm, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả ra bức nhân.

Toàn bộ cơ bắp sau lưng tài xế đều chết cứng tập thể, có một loại cảm giác nếu không mau lái xe sẽ bị một súng bắn cho toác đầu.

Trầm mặc hồi lâu, Viên Tung mới nặng nề mở miệng.

“Đi Vương Phủ Tỉnh.”

* * *

Mấy ngày nay Hạ Diệu làm mình làm mẩy với Viên Tung, tiểu yểng của cậu cũng gây sức ép đủ kiểu.

Mấy ngày đầu còn tạm yên ổn, nhưng rồi cứ hễ tới ngày ước định gặp nhau của nó và đại yểng là nó lại bắt đầu làm ầm làm ĩ. Ban đầu là giữa nửa đêm bắt chước tiếng phanh xe ô tô, khiến Hạ Diệu tưởng nhầm Viên Tung nửa đêm chạy tới làm càn, liền mất ngủ cả đêm. Sau đó bắt đầu chuyển sang làm ồn đòi “ăn gì đó”, chờ Hạ Diệu trộn xong thức ăn rồi đút cho nó, nó lại hờ hững lạnh nhạt, tiếp tục ầm ĩ đòi “ăn gì đó”…

Ví như chiều nay, Hạ Diệu tan làm về đến nhà liền nhìn thấy yểng ta nằm thẳng cẳng trong lồng, hai mắt trợn trắng, Hạ Diệu sợ đến mức vội vàng chạy tới mở cửa lồng. Kết quả vừa chạm tay vào tiểu yểng, nó liền xoay hai vòng rồi đứng lên, còn mổ một cái vào mu bàn tay Hạ Diệu.

“Đệt! Tao làm thịt mày bây giờ!” Hạ Diệu căm phẫn.

Đêm đến, Hạ Diệu chui vào ổ chăn, tiến hành trình tự thiết yếu trước lúc đi ngủ —— tự mình giáo dục.

Hay là đêm nay thôi đi vậy, mình mới dùng thuốc bổ thận để chấn hưng tinh thần được mấy ngày, đừng mù quáng làm loạn nữa. Cố gắng chuyển dời lực chú ý, nghĩ xem rốt cuộc Vương Trì Thủy trốn ở nơi nào? Ngày ấy cậu ta bị Tuyên Đại Vũ cõng về, là thật sự vô tội hay là cố ý? Có điều nếu xem từ phim tư liệu thì lúc Viên Tung ra tay hoán người, Vương Trì Thủy quả thực không chút phòng bị. Nhắc đến mới thấy lực tay Viên Tung thật đúng là ghê gớm, chẳng những khí lực lúc túm người nâng vật rất lớn, mà thời điểm sờ nắn làm loạn cũng thô lỗ hơn so với người khác…

Shit!

Hạ Diệu tự phỉ nhổ mình một cái, lại thò tay vào trong quần lót.

Đang chơi đến chuyên tâm, đột nhiên từ cửa sổ truyền tới một tiếng: “Không được nhúc nhích!”

Mặc dù nghe ra là tiếng của tiểu yểng, nhưng sự mẫn cảm nghề nghiệp vẫn khiến ngón tay Hạ Diệu cứng đờ, lập tức hướng về phía cửa sổ mà rống lên một tiếng: “Yên tĩnh chút đi, kêu gào cái quái gì?!”

Chẳng bao lâu sau, một trận tiếng phanh xe bén nhọn truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, Hạ Diệu tưởng lại là tiểu yểng đang đùa dai, cũng chẳng buồn để ý. Kết quả ngón tay vừa hoạt động trở lại, chợt nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ, mặc dù tiếng gõ không lớn, nhưng vẫn chấn động đến da đầu Hạ Diệu phát run.

Đù má, không phải đến đây vào đúng lúc này đấy chứ?

“Rầm — rầm — rầm!” Ba tiếng đập rất có tiết tấu vang lên.

Hạ Diệu khoác lên người một tấm thảm, chậm rì rì lảo đảo đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy gương mặt bên ngoài, trái tim lập tức co rút một trận kịch liệt.

“Mở cửa, để tôi vào!” Ánh mắt Viên Tung thực dọa người.

Hạ Diệu nào dám mở cửa? Mở là phiền toái ngay!

“Anh điên rồi à?” Hạ Diệu nói.

Bàn tay Viên Tung liều chết chen vào giữa hai cánh cửa thủy tinh, nói rõ từng chữ: “Nếu để tôi xông vào, tự gánh lấy hậu quả.”

Nghĩ đến mẹ Hạ ở phòng ngủ cách vách, nghĩ đến đủ loại khả năng phát sinh sau khi Viên Tung tiến vào… Hạ Diệu đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn hướng tay về phía chốt cửa.

___________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play