Buổi tối trước ngày sinh nhật của Hạ Diệu, Viên Tung mới dành ra một ngày.
"Buổi tối ăn với tôi." Viên Tung nói.
Hạ Diệu cười thầm, coi như anh có chút lương tâm, còn nhớ đến ngày này.
Chỉ có điều sinh nhật hằng năm, Hạ Diệu đều ở nhà cùng mẹ Hạ. Bởi vì mẹ Hạ sợ cậu ta ở bên ngoài nhậu nhẹt say xỉn làm càng, cho nên không cho cậu ta đi ra ngoài, chỉ là ở nhà đơn giản làm bữa cơm chúc mừng.
"Tôi sợ mẹ tôi không vui." Hạ Diệu nói.
Viên Tung nói: "Cậu hỏi mẹ cậu một chút."
"Như vậy đi, tôi về nhà xem mẹ tôi thế nào, sau đó sẽ đi tìm anh."
Viên Tung gật đầu, "Tiện thể với mẹ cậu, đêm nay ngủ lại nhà tôi."
Hạ Diệu trong lòng không còn tiền đồ mà nhảy nhót một chút, nét mặt vẫn còn giả bộ đứng đắn.
"Cái này coi bộ rất khó à, tôi sẽ tận lực."
Hạ Diệu khi về đến nhà, mẹ Hạ đang nghiễm nhiên ở trong phòng, quà tặng rãi đều chung quanh. Hạ Diệu từ trên ghế salon cầm lấy hộp quà được gói tinh mỹ, thầm nghĩ: năm rồi không có làm quà cho mình, năm nay còn có phần tâm này, đêm nay mình không ở nhà với mẹ Hạ coi bộ không có lương tâm.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng quát lớn của mẹ Hạ.
"Con mau đem quà của mẹ đặt xuống! Mẹ còn chưa khui quà, con động vào làm gì?"
Tôi thao... Hạ Diệu âm thầm xấu hổ, hóa ra là người ta tặng mẹ, uổng công tự mình đa tình.
Hạ Diệu lại vào nhà bếp, lúc này đã hơn sáu giờ, bên trong bếp nửa điểm nhiệt khí cũng không có. Đừng nói là có dấu vết, ngay cả một chút hình dạng của nguyên liệu thức ăn cũng không nhìn thấy.
Xem ra mẹ là chuẩn bị đi ra ngoài ăn... Hạ Diệu thầm nghĩ: mình sẽ giúp dọn dẹp một chút, sau đó cũng sẽ đi ra ngoài ăn với Viên Tung.
Kết quả, vừa cầm lên thêm một món quà khác, đã bị mẹ Hạ một trận quở trách.
"Con đừng có mà phá phách nữa, đồ đó con bỏ xuống ngay!"
Nói xong, mẹ Hạ liền trầm mặt đi tới đem quà tặng dời đi.
Hạ Diệu rút kinh nghiệm, không hề động chạm vào đống quà tặng, trái lại đứng ở một bên, chờ mẹ Hạ sai phái.
Hạ Diệu ở bên cạnh mẹ Hạ vòng vo mấy vòng, mẹ Hạ ánh mắt phiền toái nhìn cậu ta.
"Tránh xa mẹ ra một chút! Đừng đứng ở chỗ này nữa được hay không?"
"..."
Hạ Diệu một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, khó khăn mở miệng xin chỉ thị: "Mẹ, con tối nay ra ngoài ăn được không?"Vốn nghĩ rằng với sắc mặt này của mẹ Hạ, bà ta sẽ không vui, kết quả mẹ Hạ không chút suy nghĩ quay lại mà nói: "Con vẫn nghĩ mẹ sẽ làm cơm tối sao? Đi sớm đi."
Hạ Diệu lại hỏi thăm dò: "Con đi ăn với Viên Tung được chứ?"
Càng ngoài dự liệu, mẹ Hạ trên mặt một mảnh tường vân (tốt đẹp), "Ăn với ai lại không phải là ăn?"
Hạ Diệu đáy lòng ngược lại không thể chịu được, mở miệng nói: "Mẹ thống khoái như vậy, con đều có chút không quen."
"Mẹ lúc nào lãi nhãi với con? Cho con đi ra ngoài ăn chính là bớt một việc, tự mẹ kiếm gì đó tùy tiện ăn là được, còn hơn ở nhà mẹ phải một mình nấu hai phần cơm!"
Hạ Diệu mặc kệ mẹ Hạ là thật hay giả, nói chung là khó chịu trong lòng.
"Vậy nếu là ăn quá muộn, con có thể không về nhà ngủ?"
Sự thực chứng minh, mẹ Hạ là thật lòng, trực tiếp khoác áo.
"Mẹ cũng đang muốn đem chăn nệm của con giặt dũ, con ở nhà thì không tiện giặt, cứ ra ngoài ngủ một đêm."
Mẹ Hạ vừa nói như vậy, kinh hỉ trong lòng Hạ Diệu có chút biến vị, cái này chẳng phải hơi quá rồi sao? Đều nói sinh nhật của hài tử cũng chính là kỉ niệm ngày mẫu thân sinh nặng đẻ đau, mẹ ít nhất của phải tôn trọng "thành quả lao động" của bản thân chứ???
"Mẹ, ngày hôm nay cũng là ngày đặc biệt, mẹ cũng đừng vất vả quá." Hạ Diệu giọng điệu tri kỷ khuyên giải an ủi.
Mẹ Hạ vẻ mặt mờ mịt, "Ngày hôm nay có gì đặc biệt?"
Hạ Diệu vung tay, Phải! Hóa ra mẹ đều không nhớ đến ngày này! Sớm biết vậy chỉ cần một cú điện thoại nói trước, còn giở nhiều trò xin xỏ như vậy!
Sau khi đi ra, sư cô đơn buồn tịch của Hạ Diệu trong nháy mắt được trị khỏi, mẹ không xem con coi ra gì, mẹ chính là không xem con ra gì! "Đại bánh chưng" của con sẽ không bao giờ quên ngày sinh nhật của con! Ít nhất cũng sẽ đốt một ngọn nến nhỏ, rót một ly rượu đỏ, chuẩn bị một bữa tiệc thần bí chờ con.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Diệu gọi là một trận nhộn nhạo, may mà xe có mui, không thì cậu ta đã sướng đến bay ra ngoài.
"Tới rồi à?"
Lúc Viên Tung mở cửa, biểu tình so với mọi khi mình lui tới không có gì khác nhau.
Hạ Diệu đã sớm tập thành thói quen, người đàn ông của cậu ta làm bao nhiêu chuyện vì mình, đều sẽ giả vờ thong dong, dáng dấp không hề kinh ngạc sợ hãi, yêu thích mà tỏ ra bình tĩnh.
"Cơm nước chuẩn bị xong chưa?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: "Đã sớm chuẩn bị xong, cậu xem còn món gì muốn ăn không?"
Hạ Diệu vừa nghe, trong lòng không hiểu rõ, bên kia thì quên sinh nhật mình, bên này thì ngay cả cơm nước đều được chuẩn bị xong, thực sự chênh lệch á!
Hào hứng đi vào nhà bếp, thấy một bàn ăn, nhãn thần thoáng ảm đạm vài phần. Không có nến, rượu đỏ cũng không có, thôi thì cứ cho là gã đàn ông nhà mình không quan trọng hình thức. Nhưng tốt xấu gì cũng là ngày sinh nhật của mình, trứng gà hồng và chén mì sợi chắc hẳn là phải nên có chứ?"Anh không luộc trứng gà sao?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: "Cậu phẳng phải là không thích ăn trứng gà?"
Hạ Diệu tốn hơi thừa lời, được, tôi coi như anh quan tâm đến khẩu vị của tôi.
"Mì sợi đâu? Vì sao không nấu mì sợi?"
Viên Tung còn nói: "Cậu muốn ăn mì sợi sao? Tôi đi nhào bột."
"Quên đi!" Hạ Diệu nhãn thần hắc ám sâu kín, "Đừng phiền phức, ăn cơm thôi."
Đem gương mặt âm hai mươi độ C ngồi vào bàn cơm. Không có rượu đỏ để tô đậm bầu không khí, Viên Tung tốt xấu gì cũng lấy ra một chai rượu đế, lão chồng càng uống càng đốt cháy tàn rụi bầu không khí. Nhưng vấn đề là Viên Tung căn bản chưa rót cho Hạ Diệu, chính là bản thân hắn uống đã rồi bắt đầu tự nhiên dùng bữa.
"Uống với tôi một chút!" Viên Tung nói.
Hạ Diệu lạnh nhạt, "Không có hứng thú."
Viên Tung nghiêm mặt nói: "Vậy cậu cứ thế nhìn tôi uống?"
"Phải, tôi nhìn anh uống!"
Tôi liền khinh anh! Anh khi nào mới quay lại dáng vẻ lúc trước!?
Kết quả, Viên Tung quả thật uống một mình, nhưng lại là vừa uống vừa cùng Hạ Diệu nói chuyện phiếm, hoàn toàn giống như không có gì xảy ra. Hạ Diệu trong lòng còn sót lại một chút hy vọng, mong rằng Viên Tung tâm tình với mình đến một lúc nào đó, đột nhiên biến ra một hộp quà cực lớn, sau đó là một trận cười to sảng khoái.
Kết quả hy vọng đến mức nội tâm đều đã lạnh ngắt, người ta vẫn còn tự mà uống rượu.
Vì vậy, Hạ Diệu bắt đầu bới lông tìm vết.
"Ngày đó tôi đi tới công ty của anh, không đúng, chắc phải gọi là công ty của tình nhân cũ của anh."
Viên Tung không biết là uống say hay sao, đối với ba chữ "tình nhân cũ" có chút thờ ơ, híp mắt suy nghĩ, nhìn vào con ngươi của Hạ Diệu, hỏi lại: "Sau đó thì sao?"
"Tình nhân cũ của anh coi vậy vẫn nhung nhớ anh, đặt ở đại sảnh một pho tượng tạc hình dáng của anh, giá tiền lên đến hàng triệu, trông rất sống động."
Viên Tung không có gì gọi là không được tự nhiên, trái lại vẫn còn cùng Hạ Diệu trêu đùa: "Trong phòng làm việc của hắn ta còn có một con búp bê tình dục hình dáng của tôi, cậu có thấy không?"
Hạ Diệu trong ánh mắt phun ra hai luồng lửa, tay đặt ngay cạnh bàn bóp siết, phát sinh ra những tiếng lốp cốp của đốt xương.
"Anh có tin tôi hất tung bàn ăn này lên không?"
Viên Tung nói thẳng: "Cậu hất không được."
Hạ Diệu thử một chút, quả thực trước tiên là bất động, sau đó cầm dĩa thức ăn lên định ném, cuối cùng vẫn bị Viên Tung siết cổ tay lại.
Hạ Diệu lửa giận công tâm, suýt tí nữa không thể thở được nữa.
Sau đó ngoan giận mà nhìn chằm chằm Viên Tung một trận, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, lại chuyển động khóe môi, bày tay đưa ra sau ót của Viên Tung, nói lầm bầm: "Anh đó nha chọc tôi có đúng hay không?"
Viên Tung nói: "Tất nhiên, tôi chưa từng quay về công ty, làm sao biết trong phòng làm việc của hắn có cái gì?"
"Tôi không phải nói việc này, tôi là nói biểu hiện hôm nay của anh, có đúng hay không đang diễn trò?"
Viên Tung vẻ mặt mờ mịt, "Tôi diễn cái gì?"
Hạ Diệu chưa từ bỏ ý định, "Giả bộ! Anh giả bộ!"
"Tôi giả bộ cái gì?" Viên Tung vẻ mặt chính sắc.
Hạ Diệu và Viên Tung nhìn nhau hơn một phút đồng hồ, ban đầu vẫn còn rầm rì, một bộ tình thế bắt buộc, nhất định phải chọc thủng biểu tình gian dối của anh. Sau đó ánh mắt trêu tức dần mờ đi, cho đến khi mọi hy vọng đều tiêu tan thành mây khói, tất cả đều đã được thay thế bởi sự thất vọng.
Quả nhiên là đã quên! Con mẹ nó ngay cả anh cũng quên!
Hạ Diệu không có cách để trực diện phát hỏa, dù sao hôm nay cũng chỉ là ngày trước sinh nhật, không tính là sinh nhật, có nhiều nơi không quan tâm đến ngày trước sinh nhật lắm, chắc là Viên Tung căn bản không ý thức về việc này. Mặc dù Viên Tung thực sự đã quên, nhưng Hạ Diệu thân là đàn ông, cũng không thể vì vậy mà trở mặt, nói chung bây giờ phải tạm nhịn.
Thế nhưng đang lúc nói về chuyện của Điền Nghiêm Kỳ, Hạ Diệu vẫn bận tâm trong lòng, nhìn thấy bây giờ công ty thuộc về người khác, khó tránh khỏi sẽ vì dự tính mai sau của Viên Tung mà quan tâm.
"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Viên Tung sầu muộn hớp một ly rượu, nói: "Mảnh đất kia xảy ra chút vấn đề."
Hạ Diệu trong lòng lộp bộp một chút, "Có ý gì?"
"Trước đây lúc giao dịch có nhiều sai sót, hiện tại có người bắt thóp không buông tha, nếu lỡ một ngày chuyện này bị lộ, mảnh đất kia không chỉ không thể lấy lại, công ty của tiểu Điền cũng có thể bị liên lụy."
Hạ Diệu trong nháy mắt ăn không trôi cơm, mảnh đất này chính là vốn mưu sinh còn lại của Viên Tung, mất đi mảnh đất này khác nào không còn đường lui. Hiện tại đang suy xét thẩm tra lại, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu không nửa đời sau coi như tay trắng.
Viên Tung lại uống một ngụm, miệng khí phách mà nói: "Không có gì đâu, chồng của cậu mà cậu còn không rõ sao? Tôi hiện tại nếu đi làm bảo tiêu cho người khác, nuôi cậu cũng dư dả."
Hạ Diệu hiểu rõ, nhưng vốn đã quen làm tổng giám đốc chỉ huy người khác, xoay một cái liền làm công cho người ta, bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng cũng không phải là cái tư vị kia!
"Anh trước tiên đừng có gấp, để tôi xem có thể giúp anh khai thông chuyện này không đã."
Viên Tung không nói chuyện, tiếp tục uống rượu.
Hạ Diệu oán giận nói: "Anh sao không nói sớm với tôi?"
Viên Tung vẫn trầm mặc.
Hạ Diệu sau đó lại nghĩ, với tính tình của Viên Tung, hắn chính là uất nghẹn đến chết, cũng sẽ không kêu lên một tiếng khổ. Nếu không uống một chút rượu, sợ rằng hắn đã giấu nhẹm chuyện này.
Nhìn anh khó chịu như vầy, tôi cũng không còn muốn so đo chuyện anh đã quên ngày sinh nhật của tôi.
Hạ Diệu nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn một mực ngoan cường hy vọng. Viên Tung đều đã uống đến ngã trái ngã phải, cậu ta vẫn còn đang huyễn tưởng Viên Tung đột nhiên tinh thần chấn hưng, hét lớn một tiếng "Tôi chọc cậu thôi", trong nháy mắt biến ra một món quà.
Sau đó Viên Tung triệt để bất tỉnh nhân sự, Hạ Diệu kéo hắn đi vào phòng ngủ, trong lòng vẫn còn kêu gào: biến đi! biến ra đi! biến đi!.....
Ném Viên Tung lên giường, mẹ nó, quả thực không vui mà, hắn ta một mực ngủ thẳng cẳng.