Viên Tung hôn mê đến ngày thứ tư, Điền Nghiêm Kỳ mới chạy tới thăm hắn.

Tinh thần của Hạ Diệu vốn là cùng với thời gian hôn mê của Viên Tung mà càng ngày càng xuống dốc, lúc này vừa nhìn thấy Điền Nghiêm Kỳ và gương mặt đó của hắn, tâm tình lại càng khó chịu.

Điền Nghiêm Kỳ vẫn cứ đang khóc, tuy rằng không khóc ra tiếng, thế nhưng rõ ràng là đang biểu hiện ra vẻ thảm thương bi ai, điệu bộ này khiến Hạ Diệu "tiêu hóa không được".

"Khóc cái gì? Anh ta vẫn chưa chết."

Điền Nghiêm Kỳ hoàn toàn không cầm cự được, xoay lưng lại với phía Hạ Diệu, vai vẫn nhấp nhô run rẫy.

Hạ Diệu trong lòng cũng không nhẫn tâm, nhưng hiện tại thật sự không thể nhìn nổi kiểu cách phiến tình này.

"Được rồi, khóc xong chưa? Như đàn bà."

Điền Nghiêm Kỳ nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không tin anh không khóc."

"Tôi khóc tôi cũng không khóc trước mặt người khác!" Hạ Diệu giọng nói không được tự nhiên.

Điền Nghiêm Kỳ xoay người lại, ở trước giường bệnh của Viên Tung, đứng thẳng lưng, nhìn giống như một quân sĩ, đặc biệt trịnh trọng kính chào theo nghi thức quân đội.

Vấn đề là Viên Tung hiện tại đang như vậy, Hạ Diệu thấy kiểu chào này cứ như nghi thức trong tang lễ, trong lòng kêu lên một tiếng đáng ghét.

"Tôi thao, cậu có cần phải làm như vậy không?"

Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi như vậy là muốn cho anh ta thêm sức mạnh."

"Nếu quả thực có hiệu quả thì tôi đã sớm cúi chào giống như vậy, vẫn còn phải cần tới cậu?!"

Đang nói, đột nhiên một giọng nam trầm đặc vang lên.

"Sao cậu lại tới đây?"

Một khắc kia, Hạ Diệu có loại cảm giác như được người khác đưa lên thiên đường xong lập tức đạp cho một phát rớt xuống địa ngục, Viên Tung tỉnh lại! Nhưng anh ta tại sao lúc này lại tỉnh? Cái này giống như Hạ Tử Vi ngóng trông Phúc Nhĩ Khang tỉnh dậy cả một đời, đến sau cùng lại để cho Dung Ma Ma chạy đến "hoành đao đoạt ái" (giết người cướp tình).

Điền Nghiêm Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc, "Anh đã tỉnh?"

Hạ Diệu nhìn hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng lại không biết nói làm sao. Vì vậy ra sức nằm trên giường mà trở mình, đem lưng hướng về phía Viên Tung

Điền Nghiêm Kỳ sợ ảnh hưởng Viên Tung nghỉ ngơi, chỉ nói mấy câu liền đi, trước khi chia tay vẫn cùng Hạ Diệu lên tiếng chào hỏi, Hạ Diệu cũng không phản ứng với cậu ta, Điền Nghiêm Kỳ thấy vậy cũng đành đóng cửa lại rời đi.

Viên Tung lúc này mới đem cái đầu xoay về hướng Hạ Diệu, trầm giọng hô một câu.

"Tiểu yêu tử..."Hạ Diệu đem lưng hướng về phía của hắn, toàn thân oán khí, một chút phản ứng cũng không có.

Tiếng nói của Viên Tung yếu ớt, hơi thở cũng rất kém, nhưng là vì Hạ Diệu, những điều này cũng không thành vấn đề.

"Yêu tử... quay lại để tôi nhìn cậu một chút..."

Mãi cho tới khi bác sĩ đi vào, Hạ Diệu cũng không phản ứng với Viên Tung. Sau đó bác sĩ kiểm tra cho Viên Tung một chút, lại dặn dò hắn rất nhiều. Ánh mắt của Viên Tung vẫn đặt ở trên người Hạ Diệu, hắn phát hiện Hạ Diệu hô hấp đặc biệt đều đặn, cậu ta hẳn là ngủ rồi, chắc là vì lo lắng cho mình nên đã mấy ngày nay không chợp mắt, thể xác mệt mỏi rã rời!"

Đầu óc chợt thư giãn, ngủ một giấc đến mười hai giờ khuya mới tỉnh dậy.

Viên Tung cũng bởi vì tình trạng sức khỏe, nên cũng vừa thức giấc cùng lúc với Hạ Diệu. Hạ Diệu chậm rãi mở mắt, sau khi tỉnh liền đem cơ thể quay lại, nhìn thẳng vào Viên Tung, vẻ mặt mới ngủ dậy trông rất ngốc.

"Nhanh soi gương xem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu." Viên Tung tỉnh lại liền xoay mặt nhìn Hạ Diệu đang nằm ở giường đối diện.

Hạ Diệu hướng về Viên Tung nhe ra hàm răng trắng, sau đó cái miệng lại cười toe toét ra, càng nói cậu ta ngốc, cậu ta càng tỏ ra ngốc nhiều hơn.

Cơ thể của Viên Tung vẫn còn cảm giác tê liệt, thể lực chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không đã đưa bàn tay lao tới chỗ Hạ Diệu, tại sao mới vừa tỉnh dậy đã giương ra điệu bộ đáng yêu như vậy chứ?

Hạ Diệu thu hồi nụ cười trên mặt, yên lặng nhìn Viên Tung.

"Đầu ngón chân của anh bị mất."

Viên Tung biểu tình ung dung: "Không có cũng không sao, dùng đến nó làm gì?"

"Ngón chân giúp anh đứng thăng bằng hơn." Hạ Diệu nói.

Viên Tung nói: "Dù cho có gãy một chân, sự thăng bằng của lão tử tôi đây vẫn đạt chuẩn như bình thường."

Viên Tung càng nói như vậy, Hạ Diệu càng đau lòng, cậu ta thừa biết rằng Viên Tung chỉ đang cố lừa để trấn an mình, nhưng hiện tại cũng đành phải giả bộ mà chấp nhận bị gạt.

Viên Tung còn nói: "Đi 'gót sen ba tấc', đầu ngón chân đều bị bẻ gãy dính vào lòng bàn chân, chẳng phải vẫn có thể bước đi được sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play