Ai cũng không biết Điền Nghiêm Kỳ đang trốn ở đâu, bởi vì hắn đang trốn ở một nơi mà mọi người nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra - phòng làm việc của Báo Đen - nơi đã bị niêm phong.
Mỗi ngày sinh hoạt tại chỗ này như một cơn ác mộng, toàn bộ ngăn kéo xung quanh đều bị khóa chặt, nhìn ngoài cửa sổ là cảnh tượng hoang tàn vỡ nát, dốc sức mà chấp nhận hoàn cảnh này, thôi thì cứ coi như là thành tựu của bản thân.
Ban ngày, Điền Nghiêm Kỳ ra vào trong phòng làm việc của Báo Đen, không ai phát hiện. Nửa đêm thì mang khẩu trang đi ra ngoài, ngày hôm sau đem lương thực quay lại chỗ cũ mà ăn.
Canh ba nửa đêm, hắn theo thường lệ leo tường đi ra, một cú lộn mèo tuyệt đẹp, không hề va chạm vào bất cứ thiết bị báo động nào, nhưng lúc gần chạm đất bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh, cơ thể có chút chao đảo.
Viên Tung cao to oai hùng đứng khí phách trong bóng đêm sâu thẳm. Điền Nghiêm Kỳ trong lòng ngổn ngang, mở miệng có chút run rẩy.
"Anh...làm sao anh biết tôi ở đây?"
Viên Tung kéo cổ áo của Điền Nghiêm Kỳ, chợt lôi hắn đến góc tường, ánh mắt thô lỗ quét thẳng vào mặt của hắn, tiếng tra hỏi đậm đặc vị ưu tư.
"Tại sao cậu lại muốn làm như vậy?"
Điền Nghiêm Kỳ lần đầu tiên ở trong ánh mắt Viên Tung của thấy được biểu cảm này, trong lòng có chút chao đảo.
"Tôi cố ý đấy." Điền Nghiêm Kỳ nói, "Tôi chính là muốn anh hối hận vì đã từ bỏ tôi."
Viên Tung yết hầu chuyển động cuồn cuộn, ồ ồ khí tức thở ra như làm bỏng mặt của Điền Nghiêm Kỳ.
"Cậu biết cậu làm như vậy phải trả giá như thế nào không?"
Điền Nghiêm Kỳ hanh cười một tiếng, "Nếu như tôi không đem đoạn video đó phơi bày ra ánh sáng, tôi sẽ bị Báo Đen nắm điểm yếu mà uy hiếm tôi cả đời. Tôi tại sao phải để người khác làm tổn thương mình? Không bằng tự bản thân phản kích?"
"Cậu là bởi vì bị hắn ép buộc phải cùng hắn cấu kết trả thù tôi cho nên mới làm như vậy sao?" Viên Tung hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ kiên quyết phủ nhận, "Sai rồi, tôi không phải là vì ngăn cản hắn trả thù anh, mà là vì tôi muốn trả thù hắn. Đương nhiên, cũng nhân tiện trả thù anh và cảnh sát Hạ. Quay về mà nói thì cái giá cũng phải trả quá đắt, im lặng mãi cũng chịu không được, chi bằng lôi hai người bọn anh vào cuộc trả đũa một lần."
Viên Tung không vì câu nói này mà loại bỏ được mối bận tâm trong lòng, ngược lại ánh mắt càng thêm sầu muộn.
"Cố ý nói như vậy để thay hai cái tát vào mặt tôi?"
Điền Nghiêm Kỳ lần đầu tiên dùng mười phần phấn khích mà nhìn thẳng vào Viên Tung, "Tôi thật sự là nghĩ như vậy đấy, mỗi người khi làm chuyện gì đó cũng đều vì một mục đích cá nhân thôi. Chuyện này chính là có nhiều mục đích, đối với tôi mà nói, làm một việc để cho anh suốt đời nhớ kỹ tôi chính là mục đích lớn nhất. Cũng giống như anh vì muốn làm Hạ Diệu vui vẻ, sẵn sàng vứt một thằng tai họa ngầm như tôi đây ra khỏi công ty, đây không phải là cùng một đạo lý sao?"Viên Tung nói: "Ngươi là người bị thần kinh."
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Bệnh thần kinh so với sống bình thường xem ra lại tốt hơn, sống thản nhiên, sống vô tư như người tâm thần chính là vũ khí trong tay tôi. Tôi cũng không phải là vì hi sinh mới làm những điều như vậy, mà vì tôi sẽ tiếp tục phấn đấu vươn lên. Tôi không cần các người phải cảm thấy hổ thẹn hoặc thương hại tôi."
"Lên xe." Viên Tung nói.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn đang say sưa mà diễn thuyết, nghe nói như thế có chút không phản ứng kịp.
"Anh nói cái gì?"
Viên Tung trầm mặt nói: "Tôi bảo cậu lên xe."
Điền Nghiêm Kỳ tựa như một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, một giây trước vẫn còn đang mặt không đổi sắc trình bày về quan điểm cuộc sống của mình, một giây sau bởi vì câu nói của Viên Tung mà trở nên gấp rút.
"Hơn nửa đêm, anh muốn mang tôi đi đâu?"
Viên Tung nói: "Đi sẽ biết."
Trên đường, Điền Nghiêm Kỳ lại hỏi thăm dò: "Viên Tung, tôi như bây giờ, có một chút nào gọi là phong cách hấp dẫn không?"
"Cậu cũng chỉ giống mấy gã quê mùa học đòi phong cách mà thôi." Viên Tung nói.
Điền Nghiêm Kỳ không ngần ngại mà cười cười. Sau đó lại hỏi: "Vậy anh thích Hạ Diệu ở chỗ nào?"
Viên Tung ăn ngay nói thật, "Không biết."
Điền Nghiêm Kỳ không hỏi nữa, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa, hít sâu một hơi.
"Tâm trạng thoải mái cùng anh nói chuyện nhảm nhí, thật tốt."
Viên Tung đem Điền Nghiêm Kỳ dẫn tới một căn nhà rất mới, diện tích ở đây so với nhà của Viên Tung còn rộng hơn mười mét vuông, thiết bị nội thất còn hoa lệ tinh xảo hơn rất nhiều. Căn nhà này, chính là Viên Tung mua cho Điền Nghiêm Kỳ.
Điền Nghiêm Kỳ lòng đã băng giá một thời gian, rốt cục lại ở trong căn nhà này cảm thấy ấm áp trở lại.
Viên Tung ở trong căn nhà này làm cho hắn một bữa cơm, Điền Nghiêm Kỳ nhiều ngày như vậy đây là lần đầu ăn được một bữa nóng hổi.
"Ăn quá ngon." Điền Nghiêm Kỳ nói, "Anh cứ như vậy tôi sẽ lún vào anh càng sâu."
Viên Tung sắc mặt bình thản nói: "Tôi làm như vậy chỉ là muốn nói cho cậu biết, từ nay về sau tôi chính là người thân duy nhất của cậu ở Bắc Kinh này."
Điền Nghiêm Kỳ giật mình, tuy rằng so với mong muốn trong lòng có chút không khớp, nhưng cũng đã khiến hắn ấm áp đủ đầy.
Nhịn không được trêu chọc Viên Tung, "Vì sao không để tôi làm tiểu tam của anh luôn đi? Anh xem, nhà anh cũng đã mua cho tôi, hơn nửa đêm vẫn còn chạy tới làm bữa khuya cho tôi ăn, tất cả điều kiện cần có để trở thành tiểu tam đều đã đủ, được phết!"
(*) tiểu tam: vợ bé
Viên Tung nói: "Tôi đã có tiểu tam rồi."
Điền Nghiêm Kỳ đôi đũa trong tay chợt dừng lại, trong ánh mắt để lộ ra vẻ không thể tin."Có rồi? Ai?"
Viên Tung nói: "Hạ Diệu ban ngày là chính thê của tôi, buổi tối là tiểu tam của tôi."
Điền Nghiêm Kỳ thiếu chút nữa là mắc nghẹn, thật là làm cho người khác ao ước đố kị mà!
Trước khi đi, Viên Tung hướng về Điền Nghiêm Kỳ nói: "Mấy ngày nay cậu tạm thời đừng ra khỏi cửa, nơi này cũng khá bí mật, tôi phái vài người cho cậu sai vặt. Cậu muốn ăn cái gì, muốn mua gì, trực tiếp nói cho bọn họ là được."
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu.
Viên Tung vừa đi xuống lầu dưới, điện thoại di động liền vang lên.
"Viên Tổng, đám ký giả kia quả thực điên rồi, bọn họ hơn nửa đêm lái xe chạy ra Đông Bắc, tôi thấy chắc là muốn đi tìm tận quê của Điền Nghiêm Kỳ, đây chính là tìm không được không buông tha mà!"
Viên Tung trầm mặt nói: "Lái xe đuổi theo, bất kể phải trả giá thế nào, đem toàn bộ đám phóng viên cản lại."
"Được, chúng tôi đi ngay."
"Thêm nữa..." Viên Tung còn nói, "Phái thêm vài người chạy đến nhà của Điền Nghiêm Kỳ, nếu có phóng viên tới thì dùng hết tất cả mọi biện pháp đuổi bọn họ về, tuyệt đối không thể để cho người nhà của Điền Nghiêm Kỳ bị quấy rầy."
...
Cuối tuần, Hạ Diệu đi tới chỗ quay phim của Tuyên Đại Vũ tham quan.
Cảnh quay đang diễn ra là cảnh đánh nhau, nội dung tình huống rất đơn giản, Tử Đằng diễn vai bị người khác đánh, Vương Trì Thủy diễn vai người giải cứu, một mình cậu ta đánh ngã sáu bảy người.
Đáng tiếc cảnh quay này lại rất khó, Vương Trì Thủy diễn rất không hợp, nhân vật trong kịch bản là người to con khỏe mạnh, Vương Trì Thủy từ ngoài vào trong đều hiện lên vẻ ôn nhu, căn bản không làm được các động tác khó này.
Cho nên từ sáng sớm tới tận buổi trưa, một cảnh này vẫn chưa thực hiện được.
"Cắt..."
Diễn chật vật ngoài nắng một hồi cũng xong, Tuyên Đại Vũ như trút được gánh nặng, đi về phía Hạ Diệu. Vương Trì Thủy sau khi giăng nắng liền lẻo đẻo đi theo.
Hạ Diệu đưa cho Tuyên Đại Vũ một điếu thuốc. Tuyên Đại Vũ một bên đốt thuốc, một bên hướng về Vương Trì Thủy nói: "Trước tiên đem hoắc hương chánh khí thủy uống đi."
(*) hoắc hương chánh khí thủy: tên thuốc, có tác dụng hỗ trợ trị những căn bệnh hay gặp vào mùa hè nắng nóng.
"Tôi thao, cái đó khó uống lắm."
Tuyên Đại Vũ không nhịn được nói: "Khó uống cũng phải uống."
Vương Trì Thủy vừa uống vừa lừa dối bản thân, nói: "Đây là hương vị tình yêu, có đắng cỡ nào cũng là vị ngọt."
"Yêu cái trứng dái, tôi là sợ cậu bị cảm nắng, một mình cậu liên lụy toàn bộ đoàn làm phim." Tuyên Đại Vũ mắng một câu.
Hạ Diệu cầm lấy một chai coca ướp lạnh vừa muốn khui đắp, đã bị Tuyên Đại Vũ đoạt lấy ném cho Vương Trì Thủy."Cậu còn giúp cậu ta khui nắp? Tự khui đi!"
Hạ Diệu vẻ mặt hắc tuyến, tôi không giúp cậu ta khui đắp, là tôi đang muốn uống mà...
Vương Trì Thủy nhanh chóng khui chai cola, uống ừng ực một ngụm lớn, dùng vị coca để đàn áp cái vị khó nuốt của loại thuốc kia.
Tuyên Đại Vũ vui tươi hớn hở nhìn Hạ Diệu, hỏi: "Dạo này sao rồi?"
Vương Trì Thủy ở bên cạnh nghe được hai chữ "dạo này", trong lòng thầm vui sướng, "dạo này"...vậy chứng minh trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn không liên lạc với nhau.
Hạ Diệu nói: "Cũng vậy thôi!"
"Tôi sao cứ cảm thấy giọng nói của cậu có chút khàn khàn?"
Hạ Diệu nói: "Do hút thuốc."
Tuyên Đại Vũ nói: "Thời tiết đang đại hạn, bớt hút thuốc một chút."
Hạ Diệu cười gật đầu.
Tuyên Đại Vũ lại nói một câu mỗi lần thấy Hạ Diệu.
"Hai người còn chưa chia tay sao?"
Hạ Diệu nhe răng, "Cậu đó nha không thể nói cái gì tốt đẹp một chút được à?"
Tuyên Đại Vũ nói: "Tôi gần đây nghe tin tức, thì là cái chuyện của công ty Hắc Báo, công ty đối đầu với Viên Tung, mấy vụ bê bối liên tục xảy ra, thậm chí ngay cả hình gay cũng dám đăng lên."
Vừa nghe hình gay, Vương Trì Thủy ngay lập tức bu lại.
"Gì mà hình gay? Cho tôi xem với."
Tuyên Đại Vũ oanh cậu ta một cái, "Biến biến biến, lấy tiền trong ví tôi đi mua bữa trưa đi!"
Vương Trì Thủy bĩu môi, từ trong ví tiền của Tuyên Đại Vũ rút ra hai tờ tiền, vừa cầm điện thoại lên mạng đọc tin lá cải vừa đi ra ngoài. Chợt nhìn thấy ảnh chụp Điền Nghiêm Kỳ, nhịn không được cả kinh, thế nào lại là hắn?
Hạ Diệu đem chân tướng mọi chuyện nói cho Tuyên Đại Vũ, Tuyên Đại Vũ nghe xong chấn động thần kinh.
"Tiểu tử này thế nào so với Vương Trì Thủy còn biến thái hơn?"
Hạ Diệu cười khổ, "Tôi cảm thấy tôi bây giờ như chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy."
"Hắn ta chỉ mới như vậy cậu đã sầu não, cậu thua chắc."
Hạ Diệu phiền muộn không lên tiếng mà hút thuốc.
Tuyên Đại Vũ nói: "Nhanh rút lui đi, chuyến đò này nước đục rồi, cậu khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Hãy quay lại sào huyệt của đám huynh đệ thân thiết chúng tôi, nhất định giúp cậu giải tỏa tâm sự."
"Ba người chúng ta hợp lại, cũng không thể so sánh với việc một mình cậu ấm áp với con gà kia". Hạ Diệu nói.
Tuyên Đại Vũ thần sắc đọng lại, liền nhào tới đùa giỡn mà đạp đánh Hạ Diệu.
Vương Trì Thủy vừa mua thức ăn trở về, thấy một màn như vậy trong nháy mắt không bình tĩnh, hoả tốc xông tới dùng một thần lực đem hai người đẩy ra, xém chút là đẩy cảnh sát Hạ té ngã.Tuyên Đại Vũ nhe răng hung dữ, "Cậu đó nha, lúc diễn xuất cần nhiều sức lắm biết không, vẫn còn ở đó phí sức làm chuyện này à?"
Vương Trì Thủy hừ một tiếng, đem miếng thịt kẹp cắn một cái, tròng mắt trợn tròn.
"Tôi thao, loại thịt kẹp này giòn quá!!!! Đây là loại lần trước anh vẫn khen ngon này!!!! Mau nếm thử..." vừa mới cắn một cái liền quên mất mình đang khó chịu việc Tuyên Đại Vũ đùa giỡn với Hạ Diệu.
Tuyên Đại Vũ cười mắng một tiếng, "Trông cái vẻ đần độn của cậu kìa, vì một miếng thịt kẹp mà phải tới mức đó sao?"
Nói xong bản thân cũng nếm thử một miếng, trong nháy mắt cũng đem con mắt trợn tròn lên.
"Hắc, cậu khoan hãy nói, cái loại thịt này là chính cống đấy."
Hạ Diệu chép chép miệng, nhìn hai người họ vì một miếng thịt kẹp mà mừng rỡ hạnh phúc như vậy, ngưỡng mộ biết bao.
"Cậu cũng ăn một miếng đi." Tuyên Đại Vũ làm bộ muốn đưa cho Hạ Diệu.
Vương Trì Thủy giả bộ ngang ngược mà cản lại, "Không mua phần cho anh ta, người ta có một đại đầu bếp hầu hạ rồi, làm sao có thể thích ăn những món tệ như thế này?"
Sau đó không giả bộ được nữa, lại đem đồ ăn từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Hạ Diệu.
"Ăn đi, mua cho anh nữa đấy, thực sự rất thơm."
Hạ Diệu nói: "Các cậu ăn đi, tôi ăn không trôi."
"Anh trước tiên cứ cắn thử một miếng đã."
Lúc Hạ Diệu nếm thử, bực bội trong lòng không rõ làm sao lại được chữa khỏi, hóa ra đồ ăn ngon lại có ma lực xoa dịu lớn như vậy.
Vương Trì Thủy còn nói: "Cảnh sát Hạ, tôi đã xem cái tin tức kia, tôi lấy thân phận là người có kinh nghiệm nói cho anh biết, thường là khi đã bị kích thích rồi thì nội tâm cường đại chống đỡ không được đâu, sức chiến đấu rất mạnh, chuyện gì đều làm được."
Hạ Diệu xùy một tiếng trêu chọc: "Nuôi kê tinh cũng làm được đúng không?"
Vương Trì Thủy ngượng ngùng cười, "Cũng có thể nói là như vậy..."
Tuyên Đại Vũ hung hăng liếc cậu ta một cái.
Hạ Diệu đang ăn, miệng đột nhiên ngừng, yên lặng nhìn chằm chằm vào bắp đùi của Vương Trì Thủy. Lần trước nghe Viên Tung khen, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy, quả nhiên làm ánh mắt của cậu ta trở thành hình viên đạn.
"Cậu... Chân của cậu sao lại trắng như vậy?"
Vương Trì Thủy nuốt nước bọt, "Tôi đây vẫn là giăng nắng nhiều đấy chứ."
Hạ Diệu bỏ miếng thịt kẹp xuống, chợt siết đôi chân của Vương Trì Thủy, một bộ biểu tình ngàn dao lóc xương".
"Tám năm trước, không, đã chín năm trước, cậu phải đã từng lên mạng chat sex đúng không? Nói?"
Vương Trì Thủy bị siết chặt đến gào khóc kêu to, miếng thịt kẹp trong tay rớt xuống đất, vội vàng hướng về Tuyên Đại Vũ cầu cứu.
Tuyên Đại Vũ cũng nhìn không được, chỉ có thể dỗ dành Hạ Diệu, "Tôi nói này yêu quái à, cậu có thể bóp siết chỗ khác không? Hai cái đùi này của cậu ta đang rất có giá trị á."
Thật vất vả khống chế được Hạ Diệu, mặt của Hạ Diệu còn đang đỏ như phá lấu mà chất vấn.
"Nói mau! Chín năm trước có hay không đã từng chat sex?"
Vương Trì Thủy yếu sức, "Chín năm trước tôi còn không biết máy vi tính là cái quái gì."
Hạ Diệu thở hổn hển một hồi, lại cầm món thịt kẹp lên, từng ngụm từng ngụm mà ăn. Đang ăn phát hiện Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy nãy giờ vẫn không chịu ăn tiếp, cả hai người họ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào cậu ta.
"Hai cậu thế nào lại không ăn?" Hạ Diệu hỏi.
Vương Trì Thủy hỏi: "Anh chắc là anh sẽ không bị kích động quá độ đó chứ?"