Trong khoảnh khắc này, trên lôi đài dấy lên một màn tinh phong huyết vũ.

Điền Nghiêm Kỳ là tuyển thủ thiên về tốc độ, khả năng phòng thủ xuất chúng, kỹ thuật đả kích hơn người, nhất là ở thể năng và lực tấn công rất mãnh liệt, phong cách mười phần uy lực. Nhưng những thứ này cũng không thể bù đắp được yếu điểm về thể tạng. Từng giây từng phút của trận đấu vẫn đang trôi qua, Điền Nghiêm Kỳ nhiều chỗ bị thương, hào khí bắn ra bốn phía lập tức trở thành "mặt mèo đáng thương", cái trán đã đổ ra một dòng máu đỏ, hô hấp ngày càng loạn nhịp. Hai mắt đỏ hoe đã rươm rướm lệ khí.

Bị kẹp đầu quật xuống, Điền Nghiêm Kỳ té ngã ở trên lôi đài, bị đối thủ gắt gao áp chế.Ngay những giây phút cuối cùng khi trọng tài vung tay xuống, Điền Nghiêm Kỳ chẳng biết lấy ở đâu ra một thần lực, rống một tiếng hung hãn cao ngất trời, công phá mọi sự ràng buộc, trực tiếp bò dậy. Nhưng đáng tiếc lại bị đối thủ vật ngã. Không biết cậu ta đã bao nhiêu lần cố gắng gượng dậy, dùng hết sức tìm đường sống trên võ đài. Khán giả một số trêu chọc cậu ta, cũng có người cổ vũ khích lệ. Cuối cùng Điền Nghiêm Kỳ tiểu tử này vẫn nhất quyết đứng lên đánh tiếp.

Thậm chí trọng tài cũng phải tán thưởng Điền Nghiêm Kỳ, chưa từng gặp qua một người chịu chơi như vậy ở trên lôi đài.

Khán giả bị kích động liên tục la hét cổ vũ Điền Nghiêm Kỳ, có người còn thay hắn mà tự lau mồ hôi của bản thân. Thật ra không ai tin cậu ta sẽ chiến thắng cả, tất cả chỉ là vì ủng hộ tinh thần và nghị lực của cậu ta.

Chỉ có Viên Tung là gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, bất động thanh sắc mà thưởng thức cái bật lửa dát vàng.

Điền Nghiêm Kỳ sau khi liên tiếp bị đánh đến trọng thương, đột nhiên bị đối phương dùng cùi chỏ thúc vào đầu, bất ngờ ngã xuống, cái lỗ tai ma sát vào sàn đấu như muốn rớt ra, máu chảy dầm dề. Hiện trường lúc này nhiều tiếng kinh hô vang lên chấn động không gian, ngay cả đối thủ của Điền Nghiêm Kỳ cũng có chút kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ngay lập tức phải mang băng ca cấp cứu tới mà khiêng Điền Nghiêm Kỳ đi, trong tích tắc cậu ta đột nhiên lợi dụng lúc đối thủ đang cúi đầu xuống, một phát dùng chiêu chí mạng "Khóa đầu ", trong tích tắc đem đối thủ chế ngự, năm giây đếm ngược không thở một giây.

Tất cả ập tới quá nhanh, hiện trường khán giả chưa rõ chuyện gì xảy ra, trọng tài liền cười một trận thật lớn.

Kết quả người được đưa lên băng ca chính là tuyển thủ hạt giống của công ty bảo vệ Hắc Báo, cơ thể vạm vỡ cơ hồ lấp đầy cái băng ca không có lấy một khoảng trống, đâu có ai nghĩ hắn thất bại?

Điền Nghiêm Kỳ hoàn toàn không để ý đến cái lỗ tai đang bị thương, một tiếng rống thắng lợi vang sông dậy núi.

Hội trường bỗng chốc dấy lên một trận sóng gào thét hò reo.Các huấn luyện viên và một số học viên của công ty Viên Tung nhanh chóng chạy ào lên võ đài, mười mấy người ôm lấy Điền Nghiêm Kỳ tung cậu ta lên rồi hạ xuống, tiếng reo hò vang lên đinh tai nhức óc.Điền Nghiêm Kỳ phấn khích kích động không thể diễn tả, cái lỗ tai bị mài trên sàn gần như mất đi một nửa cũng không còn cảm thấy đau, thậm chí còn hướng về khán giả lấy tay gãi vào vết thương tỏ vẻ ngạo nhân.

Mọi người vẫn đang reo hò, Viên Tung ngũ quan kiềm nén cuối cùng cũng bung xỏa. Phóng nhanh lên võ đài gạt mọi người qua một bên trực tiếp ôm lấy Điền Nghiêm Kỳ đang từ trên không rơi xuống, đặt cậu ta vào lòng, thỏa sức khen ngợi cười lớn.

"Thể hiện rất tốt!"

Đây là lần đầu tiên Viên Tung thừa nhận thực lực của Điền Nghiêm Kỳ, Điền Nghiêm Kỳ kích động đến chẳng biết như thế nào lại đưa cánh tay choàng vào cổ Viên Tung, hạ hai gò má của Viên Tung áp xuống mặt của mình hôn một cái.

Viên Tung nhãn thần thay đổi, đem Điền Nghiêm Kỳ từ trong ngực đưa qua cho các huấn luyện viên.

"Dẫn cậu ta đi băng bó"

Sau khi băng bó xong, Viên Tung chở chiến lợi phẩm thắng lợi cùng Điền Nghiêm Kỳ quay trở lại công ty, vừa tới cửa liền nhìn thấy Hạ Diệu cũng vừa tới nơi.

Điền Nghiêm Kỳ bước xuống xe liền hướng về Hạ Diệu, huơ huơ cái cúp trong cầm trong tay, mười phần phấn khích mà la to một tiếng.

"Cảnh sát Hạ, tôi cầm cúp quán quân."

Hạ Diệu khóe miệng trong nháy mắt mở ra, cất tiếng cười to.

"Tôi thao! Chắc là chó táp phải ruồi chứ gì?" Cậu ta là thay Viên Tung vui vẻ.

Kết quả, khi Viên Tung nhìn thấy Hạ Diệu, sắc mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi. Lúc chứng kiến cái lỗ tai của Điền Nghiêm Kỳ máu chảy tanh nồng như sắp rớt ra, gương mặt vẫn bình tĩnh. Lúc này nhìn thấy gương mặt Hạ Diệu chỉ sưng tấy vài chỗ, ngũ quan lập tức biến dạng.

"Tại sao bị như vậy?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu hơi lộ ra vẻ gắng gượng, nói: "Lúc thi hành nhiệm vụ không cẩn thận."

Viên Tung hình như nghe được trong câu nói có điều bất minh, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người.

"Chấp hành nhiệm vụ gì? Ai làm?"

"La do tự tôi té ngã."

Viên Tung đột nhiên ngoan giận nhéo vào cánh tay đang bị thương của Hạ Diệu, vừa yêu thương vừa đau lòng mà giáo huấn: "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần? Chú ý một chút, phải chú ý một chút đấy biết không, cậu thế nào vẫn còn không nghe lời?"

Hạ Diệu vốn định che giấu cánh tay bị thương, kết quả vẫn bị cặp mắt bén nhọn của Viên Tung phát hiện. Bàn tay đảo một cái, không nói nhiều mà đem tay áo của Hạ Diệu vén lên. Chứng kiến cánh tay máu bị ứ đọng bầm tím, cùng với đó là một mảng lớn những vết sưng đỏ, hai con ngươi của Viên Tung như đổ ra một biển máu.

"Lúc xuống xe gấp quá bị cửa xe kẹp một cái."Hạ Diệu ăn nói không đến nơi đến chốn lại càng chọc giận Viên Tung. Viên Tung muốn thu lại khẩu khí này cũng không được, một tiếng rống giận không thể kiềm chế tuôn ra.

"Cậu có phải là muốn chọc tức tôi đến chết?!"

Nói xong liền lôi Hạ Diệu lên xe, không cho cãi lời, miệng nói: "Nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra cho tôi, tôi cũng muốn nhìn xem cậu thế nào mà lại tự tổn thương bản thân như vậy..."Hạ Diệu một mặt là muốn trốn tránh, không muốn để cho Viên Tung truy cứu ra chân tướng; một mặt khác là đối với thái độ của Viên Tung cực kỳ bất mãn, nhất là xung quanh vẫn còn nhiều người đang nhìn họ, trong lòng bắt đầu nổi lửa.

"Anh dựa vào cái gì mà lớn tiếng với tôi? Tiểu Điền không phải là bị thương so với tôi còn nặng hơn sao?"

Điền Nghiêm Kỳ bởi vì bị thương ở lỗ tai cho nên toàn bộ cái đầu hầu như đều bị băng gạc bọc lại, thoạt nhìn chính là thê thảm hơn Hạ Diệu.

Viên Tung tức giận khiển trách, "Cậu có thể so với hắn ta sao?"Vỗn dĩ những lời này Viên Tung muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của Hạ Diệu trong lòng hắn, kết quả bị lòng tự trọng quá lớn của Hạ Diệu xuyên tạc.

"Phải! Tôi là không thể so sánh với cậu ta, cậu ta bản lĩnh hơn tôi nhiều! Tôi còn thua cả phế vật!" Nói xong, khí tức tuôn ra ào ạt, đi thẳng về chiếc xe của mình, "Anh xem tôi như phế vật, tôi sẽ tránh xa khỏi anh, tôi sẽ tự cút xéo trước mặt anh được chưa?"

Điền Nghiêm Kỳ thấy tình hình này, lôi những người khác đang đứng xung quanh lập tức rút lui khỏi hiện trường.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi."

Viên Tung ở phía sau Hạ Diệu phẫn nộ quát một tiếng, "Cậu trở lại cho tôi!"

Hạ Diệu trực tiếp tiến về phía trước, mắt nhìn theo cánh cửa xe mà đi. Viên Tung trong lòng đột nhiên mềm nhũn, lập tức đuổi theo, một tay ôm lấy Hạ Diệu vào trong lồng ngực, cảm xúc giận mà không giận xen lẫn yêu thương.

"Cậu vẫn không chịu nói cho tôi nghe chuyện gì xảy ra sao?

Hạ Diệu dùng khuỷu tay thọc vào bụng Viên Tung, vùng vẫy không chịu khuất phục.

"Cút đi, đừng để ý đến tôi!"

Viên Tung gắt gao ôm siết Hạ Diệu, vặn lông mày nhìn chăm chú vào cậu ta, ánh mắt đè nặng.

"Cậu khiến tôi cảm thấy khó chịu, để tôi nói cậu đôi câu không được à?"

"Không được!" Hạ Diệu ngang bướng, giọng điệu giận dỗi, "Tôi chính là cam tâm tình nguyện làm bản thân bị thương đấy, anh quản được sao? Anh sao không đi chăm sóc đệ tử yêu quí của anh đi!"

Nói xong bất chấp việc các học viên đang đứng nhìn bọn họ, quay mặt lại hướng vào Viên Tung một trận quyền đấm cước đá. Sau đó trực tiếp leo lên xe, một cước đạp chân ga xông ra khỏi cửa lớn của công ty.

Ban đầu trước khi tìm đến Viên Tung, cánh tay không có quá nhiều cảm giác, hiện giờ trong lòng một khối ủy khuất, đau đớn liền kéo đến quấy phá, chuyển tay lái cũng liền đau đến run giật lên.

Đem ô tô dừng lại giữa đường, Hạ Diệu phiền muộn đốt một điếu thuốc.Phà ra một làn khói mù xen lẫn ủy khuất dày đặc.

Cậu ta liền lấy điện thoại ra truy cập internet, tìm những tin tức về cuộc thi "Bảo tiêu toàn năng", trong giây lát liền nhìn thấy tấm ảnh chụp lại cảnh Điền Nghiêm Kỳ ôm hôn Viên Tung. Lúc đó Viên Tung bất ngờ, nụ cười trên mặt còn không cởi ra, cứ như vậy "Cười" mà tiếp nhận nụ hôn đầy cảm xúc của Điền Nghiêm Kỳ.

Tâm trạng của Hạ Diệu bây giờ không có cách nào để hình dung được.Vốn dĩ ngày hôm đó nhận được cú điện thoại quái dị của "Điền Nghiêm Kỳ", trong lòng cậu ta chỉ có chút ngờ vực, trong lòng vẫn ngấm ngầm không phát tiết. Bây giờ thấy tấm hình này, lại liên tưởng đến cú điện thoại kia, "tân thù gia hận cũ", từng tí từng tí oán khí của Hạ Diệu tích góp thành một kíp nổ.

Được! Viên Tung anh giỏi lắm! Hai ta coi như kết thúc!

Một câu cực kỳ đơn giản như lời tuyên thệ, Hạ Diệu tràn đầy tức giận lái xe về nhà.

Mẹ Hạ mở cửa thấy Hạ Diệu, không khỏi kinh ngạc.

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?"

Hạ Diệu qua loa nói một câu có lệ, liền mang túi xách trở về phòng ngủ của mình. Khóa cửa phòng từ bên trong, không để ý chút nào đến vết thương trên người, quay về phía cái dụng cụ tập thể lực làm một trận cuồng đấm loạn đạp. Tưởng tượng đến Điền Nghiêm Kỳ mà giận cá chém thớt, một quyền một cước tung ra đều mang tính hủy diệt.

Một lát sau, mẹ Hạ đến gõ cửa.

"Nhi tử, ăn cơm."

Hạ Diệu buồn bực trả lời: "Con không muốn ăn."

Mẹ Hạ ân cần hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại không muốn ăn?"

Hạ Diệu không lên tiếng.

Trong chốc lát, mẹ Hạ lại tới gõ cửa.

"Ra đây uống hai viên thuốc trị dạ dày, lập tức sẽ khỏe lại."

Hạ Diệu vẫn còn không chịu hé răng.

"Con có phải là tâm tình không tốt? Tâm tình không tốt thì đi ra cùng mẹ tâm sự."

Hạ Diệu như trước không lên tiếng.

Mẹ Hạ trực tiếp đạp cửa.

"Không nể mặt sao? Đi ra cho mẹ!"

Hạ Diệu nhăn nhó mấy phút sau, phẫn nộ mà mở cửa đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play