Rốt cuộc, sáng sớm hôm sau, Hạ Diệu vừa bước ra cửa, liền thấy chiếc xe đạp địa hình kia dựng trước cửa.

Dây xích xe đã được thay mới, bộ phận bị đập hư cũng đã được sửa, thoạt nhìn không khác gì lúc trước. Ánh mắt Hạ Diệu liếc khắp bốn phía, không thấy được bóng dáng của Viên Tung, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Cuối cùng cũng làm được việc cho giống người!"

Nhưng mà, Hạ Diệu lại không có dự định đạp xe đi làm, cậu ta cực kì hoài nghi nhân phẩm của Viên Tung. Ngộ nhỡ chiếc xe kia có vấn đề, an toàn trên đường của cậu sẽ không được đảm bảo.

Thế là, để cho chắc ăn, Hạ Diệu lần này đổi sang trượt patin đi làm.

So với ngày hôm qua, Hạ Diệu mặc thêm trang bị bảo hộ lại thêm phần phong cách, lúc trượt tới cổng đơn vị, vừa vặn đụng mấy nữ đồng nghiệp đang đi ra cổng. Khi Hạ Diệu vừa thoát khỏi tầm mắt bọn họ, các nữ đồng nghiệp lại mồm năm miệng mười bàn tán.

"Hạ thiếu gia mấy ngày nay không biết xảy ra chuyện gì? Hôm qua thì xe đạp leo núi, bây giờ lại trượt patin!"

"Em nói anh ấy như vậy, không chừng anh ấy đã thông suốt?"

"Ý chị là... Em có cơ hội?"

"Hihi —— Đồ ngốk."

"..."

Hạ Diệu trở lại phòng làm việc, cởi giày Patin ra, đặt đôi giày trong tầm nhìn, xem anh làm sao động vào?

Buổi tối tan việc, Hạ Diệu mang giày Patin tự do trượt khắp các phố lớn ngõ nhỏ, qua lại các đường hẹp trong hẻm nhỏ, vô cùng phóng khoáng. Có bản lĩnh thì đuổi theo! Anh mà vào theo! Ông đây làm cho anh cả cái bóng cũng không thấy.

Sau mấy ngày không gặp, Hạ Diệu cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác không có người theo dõi, tự do bay lượn về nhà. Trong lòng thét lên thật thoải mái! cơm tối cũng ăn thêm được một chén.

Kết quả, buổi tối khi đi ngủ, Hạ Diệu lúc đi kéo rèm cửa sổ, bị gương mặt bất thình lình xuất hiện trước cửa sổ làm sợ đến tránh xa ba mét.

Sau khi thở dốc một lúc, Hạ Diệu đến trước cửa sổ gầm lên một tiếng.

"Cút"

Một tiếng gầm này, khiến chim yểng trong lồNg sợ đến nháo nhào.

Mẹ Hạ Diệu sang gõ cửa, "Con trai, có chuyện gì vậy?"

Hạ Diệu oán hận kéo rèm cửa sổ, điều hoà lại hô hấp, nói: "Không có gì, mẹ, mẹ đi ngủ đi."

Bà Hạ đi rồi, Hạ Diệu ngồi xếp bằng trên giường vận khí, may là phòng ngủ cậu ta cũng đủ lớn, từ giường ngủ đến trước cửa sổ còn cách một đoạn. Nếu trong vòng hai thước, cậu ta nhất định bị ánh mắt ngoài rèm cửa sổ kia nhìn đến tâm thần phân liệt.

Sao lại có người đầu óc vấn đề, dai như đĩa, mặt dày đến vậy?

Vì một món quà mà đến nỗi vậy?

Anh cứ ném quách đi, rồi về nói với em gái anh, quà đã đưa tới tay chẳng phải là được sao?

Đệt!!

Sau khi Hạ Diệu bình tĩnh một chút, ánh mắt không yên mà liếc về phía cửa sổ, đoán xem Viên Tung có đi hay chưa. Hơn một giờ đồng hồ rồi, hẳn là phải đi rồi chứ?

Hạ Diệu có chút lo lắng, rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ, lén vén một khe hở giữa hai rèm cửa.

Sau đó, Viên Tung liền từ khe hở kia, nhìn thấy lờ mờ một con mắt xinh đẹp híp lại, mang theo ý đồ dò xét, nghi ngờ và dè dặt. Tiếp đó con mắt còn lại cũng hiện ra, tiếp theo là sống mũi cao, bờ môi mỏng, phần cằm thẳng nhọn, vẻ mặt lúc đầu ôn hòa vui vẻ trở thành giận không thể kiềm chế.

Cuối cùng, vèo một cái, cả khuôn mặt đều thu trở vào, cùng với đó là tiếng bước chân.

Hôm sau, Hạ Diệu trước khi đi làm,đổi hai cục pin mới cho máy casset, mở lên rồi treo cạnh lồng chim.

Trong máy casset lập lại câu nói mà Hạ Diệu vừa ghi hôm qua.

"Cút đi! Cút đi! Cút đi..."

Buổi tối, Hạ Diệu vẫn như trước trượt pa-tin về nhà, bỏ Viên Tung đi thật xa. Đến lúc Hạ Diệu về nhà, ăn xong cơm tối, cho yểng tử ăn no, đang mong chờ cái "loa" này tận lực vì mình phục vụ.

Từ lúc Viên Tung còn chưa tới, yểng tử đã bắt đầu huyên thuyên bắn ráp không ngừng, chờ Viên Tung tới rồi, chim yểng lại càng rap dữ dội hơn.

"Cút đi! Cút đi! Cút đi!..."

Hạ Diệu chẳng cần kéo rèm cửa sổ, cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt bên ngoài cửa sổ bị mắng đến xấu hổ vật vã cỡ nào. Không khỏi nhếch môi, thầm hừ mấy tiếng, "Mắng cho chết nhà ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play