Edit: HY
Beta: Lemon
Nụ hôn kết thúc, Du Tùy bình tĩnh nhìn kem đang tan chảy của cô, nhỏ giọng: “Vứt cái này em nhé?”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô đơ mất vài giây, lúc kịp phản ứng lại thì cây kem mới chỉ ăn được một miếng đã bị Du Tùy ném đi rồi.
“…”
“???!!!”
Thẩm Mộ Xuy trợn mắt nhìn Du Tùy: “Du Tùy!”
Cô giận đỏ mặt: “Em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Cô giận cắn môi dưới, cảm nhận vị kem còn sót lại, thiệt tình cảm thấy rất khó chịu.
Huhuhu lại là một cây kem vẫn chưa ăn hết.
Cô khó chấp nhận được.
Du Tùy bất đắc dĩ cười, đi đến bên cạnh nắm lấy tay cô: “Em giận anh thật đấy à?”
Thẩm Mộ Xuy mặc kệ anh.
Du Tùy nhỏ giọng nói: “Em đã quên từng hứa với anh hai điều rồi à.”
Thẩm Mộ Xuy vẫn không nói gì.
Đối với chuyện ăn uống, nếu không phải Du Tùy nghiêm khắc, Thẩm Mộ Xuy rất dễ qua mặt, không nói lý lại thích chơi chiêu lừa gạt.
Cô quả thật có chút không khống chế được miệng mình, mấy món cô thích ăn đều không tốt cho cơ thể, ví dụ như kem chẳng hạn, nhưng sức khỏe cô không tốt, mỗi lần ăn kem xong lúc đến kỳ kinh nguyệt lại đau chết đi sống lại , lâu dần Du Tùy hiển nhiên sẽ quản lý cô chặt chẽ.
Chu Túy Túy và mọi người thấy anh quản lý cô như thế cũng tốt.
Thật ra cô hiểu Du Tùy là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà cô khổng thể kiềm chế được mà huhu.
Du Tùy cũng không hề tức giận, chậm rãi đi theo sau cô.
Người xem livestream thấy cảnh này lập tức cãi nhau kịch liệt.
【 Nói thật nhé, Mị thấy Thẩm lão sư có hơi hách dịch rồi đấy? 】
【chắc chắn là lầu trên khổng hiểu được đâu, với con gái mà nói đồ ăn ngon thì không thể vứt đi được, dù cho có đau đến chết cũng vẫn muốn ăn, đây là tâm lý chung của rất nhiều con gái. 】
【 Thật ra cả hai đều không sai, Tùy Thần đau lòng cho Thẩm lão sư, nhưng Thẩm lão sư thích ăn, hơn nữa nhìn là biết thường ngày Tùy Thần và mọi người cũng không cho cô ấy ăn, thật vất vả lắm mới mua được, còn chưa có ăn cho đã thèm đã bị vứt bỏ chắc chắn sẽ không vui rồi. 】
【 Tôi cũng giống như chị Thẩm vậy, biết là không tốt, nhưng không thể không ăn đuợc, đôi khi con gái vô lý thế đấy, nếu không thì sao là con gái được, chúng tôi thừa nhận là bản thân mình ra vẻ, cơ mà không có sửa được, nhưng mà Tùy Thần đem vứt thẳng tay như thế có hơi tàn nhẫn. 】
【 ha ha ha ha ha ha tui không để ý nhiều như thế, ăn nhiều đường của hai người như vậy, nhìn dáng vẻ giận dỗi của cả hai làm tui cười chết mất. 】
【 Chắc Mị là fan giả đấy, bây giờ Mị cũng thấy mắc cười đấy ha ha ha ha ha ha! 】
【 Tùy Thần bị người yêu cho ăn ‘bơ’ kìa, hé hé vui ghê! 】
【…】
Bất kể là bình luận nào của mọi người đều thể hiện cuộc sống phong phú của Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy.
Sau khi tìm được tiệm đồ gốm, bên trong ngoại trừ ông chủ cửa hàng thì không còn ai khác, có lẽ là do tổ tiết mục sắp xếp.
Hai người đi vào, ông chủ cười tủm tỉm nhìn cả hai, hỏi: “Hai người muốn làm món đồ gì?”
Du Tùy: “Ông chủ có thể giới thiệu giúp chúng tôi không?”
“Được chứ, nhưng mà hai người muốn làm giống nhau hay khác nhau vậy?”
Thẩm Mộ Xuy dừng một chút: “Làm khác.”
Ông chủ: “…”
Du Tùy bật cười, gật đầu: “Làm hai cái đừng giống nhau là được.”
“Được thôi, ở đây đều những món người mới học làm ra, hai người có thể xem xem muốn làm cái nào.”
“Được.”
Cả hai im lặng đi xem mấy món đồ ông chủ cửa hàng chỉ.
Thật sự mà nói, nhân viên quay phim đi theo có chút không quen, hai người này… Thật là khó xử, sao lại đột nhiên giận nhau vậy chứ.
Một lúc sau Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đều đã chọn được món đồ mình muốn làm.
“Em làm cái gì?”
Thẩm Mộ Xuy chỉ cái đơn giản: “Em làm một cái ly.”
Du Tùy mỉm cười: “Vậy chúng ta làm giống nhau rồi.”
Thẩm Mộ Xuy lườm anh.
Du Tùy bất giác cười: “Đi thôi, mình qua kia ngồi đi.”
“…Ờm.”
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, sau khi nghe ông chủ nói những điều cần chú ý, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy cũng thử làm.
Cả hai đều không nói gì, mọi người tất nhiên cũng im lặng nhìn bọn họ làm.
Đây đều lần là lần đầu tiên cả hai thử làm đồ gốm.
Nhưng khán giả xem một hồi mới phát hiện có điều không đúng lắm.
【 Thẩm lão sư ơi sao làm cái ly to thế ạ. 】
【 Tùy Thần đang làm cái gì thế? 】
【 Sao mị cứ thấy mặc dù hai người họ đang giận nhau nhưng mà … cũng như đang ngược cẩu thế này. 】
【 Huhuhu Bé cảm thấy cơm chó đang úp vào mặt mình đấy. 】
Một lúc sau, cái ly của Thẩm Mộ Xuy đã ra hình ra dạng, ông chủ liền lấy qua nhìn thử, giúp cô thực hiện bước tiếp theo.
Thẩm Mộ Xuy nói nhỏ với ông chủ cửa hàng hai câu, ông chủ cười nhìn cô: “Được, lát nữa tôi đưa cô đến đấy?”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Một lúc sau mọi người mới phát hiện cái ly của Du Tùy làm mang chút nữ tính, trên ly còn vẽ hình một con mèo, ai nhìn thấy cũng biết là muốn tặng cho người nào đó, cũng thật trùng hợp là… cái ly Thẩm Mộ Xuy làm cũng có vẽ hình con mèo, hơn nữa… còn lớn hơn cái ly của anh một chút.
Đợi đến lúc thành phẩm hoàn thành, mọi người cũng đã hiểu không đúng chỗ nào.
Cái ly Thẩm Mộ Xuy làm có hình mèo màu đen, trong khi Du Tùy làm lại là hình mèo màu hồng.
Ngoại trừ hai cái ly có kich thước khác nhau, còn lại giống nhau như đúc.
【 Mẹ kiếp, tốn công tôi còn lo lắng cho hai người bọn họ, lo bọn họ sẽ làm hòa thế nào được, tốn công ghê, vốn chẳng cần mình lo lắng chút nào! 】
【Chúng ta lo dư thừa rồi, hai người họ cũng có thể tự làm hòa được. 】
【 Huhuhu anh làm tặng em, em làm lại tặng anh, không có bàn bạc gì trước với nhau, ôi cái đôi tình nhân này, rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì thế này. 】
【 Không chịu nổi nữa rồi, lại là một viên đường thật to! 】
Từ tiệm gốm sứ đi ra, Thẩm Mộ Xuy thổi cái ly lớn của mình, không thèm liếc nhìn Du Tùy một cái nào.
Du Tùy cười, xoa hai đầu lông mày: “Em muốn ăn gì không?”
Thẩm Mộ Xuy: “… Ăn cái gì chứ, chúng ta không có tiền.”
Du Tùy nhìn xung quanh một vòng: “Ừa, để cho người khác mời khách.”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, vội vàng hỏi: “Để em nhìn xem người nào tội nghiệp bị anh chọn trúng.”
Du Tùy móc điện thoại ra, Thẩm Mộ Xuy vừa nhìn thấy liền vui vẻ.
“Chọn anh ta đi, em muốn ăn món đắt tiền.”
Du Tùy bật cười: “Được.”
Qua một lúc, fans xem livetstream đã thấy được người mà Du Tùy chọn để vun tiền như rác là ai.
Tưởng Chu.
Tưởng Chu vừa xuất hiện trên màn hình đã làm cho fans bình luận không ngừng.
Nhìn thấy máy quay, Tưởng Chu hít hà một tiếng: “Cái này cũng quay nữa hả?”
Thẩm Mộ Xuy đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, sao thế, Tưởng thiếu gia không muốn lên hình sao?”
Tưởng Chu: “… Không có.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Anh mời chúng tôi ăn gì đó được không?”
Tưởng Chu nghẹn họng: “Công chúa muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy hì hì cười: “Vậy chúng ta mua sầu riêng ăn trước đi.”
Tưởng Chu: “…”
Du Tùy ở bên cạnh cười: “Cô ấy muốn ăn thịt, đưa cô ấy đi ăn thịt đi.”
Tưởng Chu gật đầu: “Được thôi, còn muốn ăn gì nữa không.”
Thẩm Mộ Xuy liếc nhìn anh ta, tạm tha cho anh ta: “Cái đó trước đi.”
Cả ba cùng đến một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương.
Sau khi chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Du Tùy gọi đồ ăn cho Thẩm Mộ Xuy.
Tưởng Chu và Du Tùy trò chuyện, Thẩm Mộ Xuy ở bên cạnh chơi điện thoại.
Đột nhiên Du Tùy nhìn thấy gần đó có một cô gái, anh lập tức đứng dậy rời đi.
Mọi người không hiểu gì cả.
Đợi khi Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu lên, thấy đối diện chỉ còn có một người.
“Du Tùy đâu?”
Tưởng Chu nhướng mày: “Hai người không thể xa nhau một xíu được à? Đi toilet rồi.”
Thẩm Mộ Xuy “Hừ” một tiếng: “Thấy chúng tôi giận nhau anh vui lắm à?”
Tưởng Chu: “… Không có.”
Thẩm Mộ Xuy ghét bỏ nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Lát nữa tôi mách Thanh Uyển cho anh xem.”
Tưởng Chu đầu hàng: “Công chúa nhỏ của chúng ta còn muốn ăn gì nữa không, nào, em cứ việc gọi đi.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Anh cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Hai người đấu khẩu với nhau tựa như bạn bè thân thiết.
Đột nhiên Tưởng Chu huýt sáo: “Wow, Cậu về rồi.”
Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu, thấy Du Tùy đang cầm một cây kem bước vào.
Mắt cô lập tức sáng lên, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy Thẩm Mộ Xuy lập tức đè xuống vui mừng trong lòng, ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích.
Du Tùy đưa cho cô, nhỏ giọng nói: “Ăn một nửa thôi.”
Anh dùng giọng như đang thương lượng nói: “Nếu không sẽ không thoải mái, ăn một nửa chẳng phải tốt hơn sao?”
Thẩm Mộ Xuy vui vẻ: “Vâng ạ, còn một nửa em để lại cho anh nha.”
“… Được.”
Lần này, Thẩm Mộ Xuy chỉ ăn một nửa thật sau đó đưa cho Du Tùy, Du Tùy cũng không ghét bỏ ăn hết số kem còn lại.
Tưởng Chu ở phía đối diện yên lặng ăn cơm chó của hai người, còn gửi nhiều biểu tượng cảm xúc cho vợ nhà mình mong được ôm hôn an ủi, một lúc sau bị Giang Thanh Uyển chặn luôn.
Tưởng Chu: “…”
Tôi khổ quá mà.
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy lại tiếp tục đi dạo.
Đây cũng xem như là do đạo diễn sắp xếp, để khách mời vào thành phố hẹn bạn ăn cơm, ai cũng sẽ tò mò bạn bè của nghệ sĩ là người ai.
Những người khác cũng làm nhiệm vụ xong rồi, thấy Thẩm Mộ Xuy mệt mỏi Du Tùy bèn đưa cô trở về cổ trấn nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngoại trừ nhiệm vụ do đạo diễn sắp xếp cho hai người thì cũng không có gì làm gì nữa.
Ở bên cạnh người mà mình thích, nghe tiếng gió, ngắm trời đêm, đều cảm thấy đặc biệt thú vị.
*
Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy hứng thú bừng bừng muốn viết ca khúc mới.
Du Tùy cũng không quấy rầy cô, yên lặng ngồi bên cạnh nghe.
Bỗng nhiên, Thẩm Mộ Xuy hô lên: “Du Tùy.”
“Sao thế em?”
Thẩm Mộ Xuy vẫy tay: “Anh lại đây đi.”
Du Tùy nhướng mày, rất tự nhiên mà đến gần.
Thẩm Mộ Xuy chỉ vào quyển bài hát của mình: “Anh thấy sao?”
Du Tùy cúi đầu nhìn một lúc, đột nhiên cười ra tiếng.
“Em cố ý phải không.” Anh duỗi tay nhéo cằm Thẩm Mộ Xuy: “Lời bài hát này là đang lên án anh đấy à?”
Thẩm Mộ Xuy nháy mắt: “Em nào dám chứ, đây là linh cảm của em rồi viết đại ra thôi.”
Cô tỏ vẻ nhàm chán: “Chán quá đi à, điện thoại chơi cũng chẳng vui, không có gì để làm cả.”
Du Tùy ậm ừ một tiếng: “Em muốn làm chuyện gì?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Muốn nghe anh hát.”
Du Tùy: “…”
Nhìn ánh mắt tinh nghịch của Thẩm Mộ Xuy, anh đành gật đầu đồng ý.
“Được rồi.”
Thẩm Mộ Xuy cong mí mắt: “Muốn anh hát đoạn em vừa viết cho anh cơ.”
Du Tùy dở khóc dở cười: “Em chắc không?”
Anh chỉ vào máy quay: “Bây giờ còn chưa đến 10 giờ đâu đấy. Camera vẫn còn đang quay.”
Nghe vậy tươi cười trên mặt Thẩm Mộ Xuy lập tức cứng đờ “… Ồ, vậy chúng ta đi ngủ đi.”
Đạo diễn: ???
Không phải, các người sao tự nhiên buồn ngủ rồi! Tôi muốn nghe hát mà.
Thẩm Mộ Xuy thì thầm: “Chúng ta không thể để đạo diễn nghe thấy được, ông ấy phiền chết mất, ngày mai ông ấy còn bắt chúng ta 6 giờ leo núi nữa, làm khó cho em ghê.”
Du Tùy thuận thế nói: “Ừ, làm khó cho anh rồi.”
Thẩm Mộ Xuy không hiểu, xốc chăn lên nhìn anh: “Sao lại làm khó anh?”
Du Tùy nhìn cô, ôm người hôn: “Phải tìm cách để gọi em dậy, nói xem có phải là khó anh không?”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô cạn lời, đột nhiên quay qua ôm mặt Du Tùy hôn, trong ánh mắt lóe lên: “Gọi em dậy rất khó sao?”
Du Tùy cảm nhận mềm mại ấp áp trên môi: “Hơi khó.”
Thẩm Mộ Xuy lại hôn: “Còn khó nữa không?”
Du Tùy rất biết nghe lời nói: “Không khó chút nào cả.”
Đạo diễn:…Tôi mới là người khó đây này!!!