CHƯƠNG 73
Edit: Nguyên An.
Beta: Lemon
Đến cuối cùng, Thẩm Tinh Châu hoàn toàn trở thành người thử quần áo để Thẩm Mộ Xuy mua cho Du Tùy, cô mua đồ lớn hơn một số so với số đo của Thẩm Tinh Châu, Du Tùy cao hơn Thẩm Tinh Châu mấy centimet, hơn nữa vai anh lại rộng eo anh lại thon, dáng người anh còn là kiểu mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, Thẩm Tinh Châu gầy hơn anh một chút, dù sao thân hình anh cũng là thân hình của người đàn ông trưởng thành.
Còn Thẩm Tinh Châu…… Dù đã là chàng trai hai mươi tuổi nhưng tính cậu vẫn còn rất bướng bỉnh.
Có điều cậu cũng là đối tượng mà hàng nghìn cô gái yêu thích.
Mua quần áo xong, hai người tiếp tục chiến đấu ở các cửa hàng khác.
“Mua gì cho bố mẹ đây nhỉ?”
Thẩm Tinh Châu lắc đầu, cậu vừa định nói thì sau lưng có một giọng nói vang lên.
“Xin chào.”
Hai chị em quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hai nữ sinh.
Sau khi hai cô gái nhìn thấy mặt Thẩm Mộ Xuy, cả hai đều cực kì kích động: “A a a a a thật sự là Thẩm lão sư kìa.”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, nhoẻn miệng cười: “Xin chào.”
“Thẩm lão sư, bọn em bọn em là…… fans của chị.”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Chào các em, đang dạo phố hả?”
“Vâng vâng vâng, bọn em vừa nhìn thấy chị đã cảm thấy rất giống rồi.”
Một cô gái cẩn thận hỏi: “Bọn em có thể xin chữ ký không ạ?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Đương nhiên là được, các em có mang giấy bút không?”
“Có có.”
Thẩm Mộ Xuy cười, nhận cuốn vở của hai người rồi ký lên.
Sau cùng, cô dịu dàng hỏi: “Các em có muốn chụp ảnh chung không?”
“Được luôn ạ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Chụp ảnh chung xong, hai cô gái nhỏ lòng tràn đầy vui sướng rời đi.
Thẩm Tinh Châu nhíu nhíu mày nhìn cô: “Chị, chị không lo lắng hai cô gái đó đăng lên mạng sao?”
“Chị lại không phải là người không thể xuất hiện trên mạng xã hội, đăng thì đăng, hơn nữa chị đi dạo phố với em cũng không phải đi với người khác.”
Thẩm Tinh Châu: “……”
Nói cũng đúng.
Đến lúc chạng vạng, hai người cùng nhau về nhà ăn cơm.
Vừa vào nhà, Thẩm Mộ Xuy đã đối diện với ánh mắt đánh giá của Chu Túy Túy.
Cô thoáng hồi hộp, cười nịnh nọt: “Mẹ, con nhớ mẹ quá à, mẹ có nhớ con không ~.” Thẩm Mộ Xuy ôm Chu Túy Túy làm nũng: “Ôi ôi ôi nhớ cái ôm của mẹ quá đi.”
Chu Túy Túy: “……”
Ý định dạy dỗ cô của bà nháy mắt bị dập tắt, nói ra cũng không được mà không nói cũng chẳng xong.
Nhìn cái đầu nhỏ đang cọ cọ mình, Chu Túy Túy bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, nghiêm túc nói: “Đừng tưởng làm nũng với mẹ thì mẹ sẽ không so đo chuyện trên Weibo với con.”
Thẩm Mộ Xuy “Ai nha” một tiếng, chớp mắt to: “Chuyện trên Weibo là chuyện gì vậy ạ?”
Cô làm bộ không hiểu.
Thẩm Mộ Xuy nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Thẩm Nam bưng đồ ăn ra tới, nhiệt tình hô một tiếng: “Bố, con đói bụng.”
Thẩm Nam dở khóc dở cười, nháy mắt với cô, “Đi rửa tay ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Mộ Xuy chạy nhanh như chớp.
Chu Túy Túy nhìn chồng mình, cạn lời: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Nam duỗi tay xoa xoa đầu bà, cười nói: “Đừng nổi giận với con , con sẽ sợ em đấy.”
Đúng là như thế, từ nhỏ Thẩm Mộ Xuy đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một mình Chu Túy Túy.
Tuy Thẩm Nam là bố, nhưng bởi vì ông vô cùng cưng chiều con gái, bình thường Thẩm Mộ Xuy có làm càn gì đó thì chỉ cần cô làm nũng chuyện sẽ qua ngay, nhưng Chu Túy Túy không giống, bà nghiêm túc hơn Thẩm Nam nhiều, một khi có chuyện quan trọng nào đó, bà sẽ vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Mộ Xuy làm nũng cũng vô dụng, cần dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ.
Lúc ăn cơm Thẩm Mộ Xuy yên lặng như gà, lời thừa thãi gì cũng không nói.
Chu Túy Túy cũng không muốn dạy dỗ cô lúc này, tránh phá hỏng bầu không khí.
Đến lúc ăn cơm xong Thẩm Mộ Xuy định chùn về phòng, lúc vừa mới đứng dậy thì đã bị Chu Túy Túy gọi lại.
“Ngủ Ngủ.”
Lưng Thẩm Mộ Xuy cứng đờ, cô giả vờ nghi hoặc “A” một tiếng: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Chu Túy Túy cười cười nhìn cô: “Con đoán xem?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô bĩu môi, ngồi xuống lại lần nữa.
Thẩm Tinh Châu ngồi bên cạnh muốn mà không giúp gì được.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tinh Châu nhanh chóng đi vào phòng bếp rửa chén, còn Thẩm Nam cũng nói có công việc nên ông trở về phòng.
Lập tức trong phòng khách chỉ còn lại hai người Thẩm Mộ Xuy và Chu Túy Túy.
Hai người nhìn nhau, Chu Túy Túy nhấp miệng, nhàn nhạt hỏi: “Ở bên Du Tùy rồi phải không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Mẹ, không phải mẹ đã biết hết rồi sao?”
Chu Túy Túy nghẹn họng, vốn dĩ bà muốn mọi chuyện phát triển theo trình tự trước sau.
Bà trừng mắt nhìn mắt con gái mình: “Biết mẹ muốn hỏi gì rồi mà con còn giả ngu?”
Thẩm Mộ Xuy bẹp bẹp miệng, dáng vẻ tủi thân: “Vậy mẹ muốn biết thì trực tiếp hỏi Du Tùy đi.”
Chu Túy Túy: “……”
Bà hít sâu một hơi, tự nhỏ trong lòng đây là con gái ruột của mình, không thể nổi giận.
“Con có suy nghĩ gì?”
“Dạ?”
Chu Túy Túy nhắc nhở: “Du Tùy đã nói với con chuyện trong nhà nó chưa?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, ánh mắt lảng tránh: “Chưa nói ạ.”
Trước đây, một người không hỏi một người không chủ động nói. Cũng có lẽ là vì chưa đến lúc thích hợp cho nên bọn họ tạm thời đều không nói rõ mọi chuyện với nhau.
Thật ra Thẩm Mộ Xuy gần như đã quên chuyện này rồi, đương nhiên lúc thỉnh thoảng có nhớ tới, cô vẫn có hơi khó chịu.
Nhưng cô không muốn ép Du Tùy, càng không muốn gợi lên những chuyện khiến anh khó chịu.
Chu Túy Túy hơi rũ mắt nhìn chằm chằm ly nước lắc lư trước mặt một lúc lâu.
“Chưa từng hỏi qua đúng không?”
“Vâng.”
“Còn để ý không?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn ánh mắt của mẹ mình, nghĩ nghĩ nói: “Còn để ý, nhưng so với quá khứ thì con để ý đến hiện tại và tương lai hơn.”
Cô nghiêm túc nói: “Con không muốn luôn sống trong thế giới của quá khứ.”
Nghe vậy, Chu Túy Túy im lặng một hồi.
Bỗng dưng bà cười cười, duỗi tay ôm Thẩm Mộ Xuy nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần là điều con lựa chọn, bố mẹ và em trai con đều ủng hộ.”
Thẩm Mộ Xuy “Vâng” một tiếng, có cảm giác xúc động không nói nên lời.
Người nhà cô trước nay đều như vậy, chỉ cần đó là lựa chọn của cô, bất kể là tốt hay xấu, bọn họ đều mãi mãi ủng hộ vô điều kiện.
Chu Túy Túy sờ sờ đầu cô, cười cười nói: “Mẹ nghĩ Du Tùy cũng đang tìm thời gian thích hợp để nói với con, cũng giống như chuyện lần trước mẹ nói với con, vốn dĩ mẹ không nói cho con là vì sợ con khó chịu, không phải cố ý muốn gạt con.”
“Con hiểu mà mẹ.”
Chu Túy Túy nhéo nhéo mặt cô, xúc động: “Nhanh như thế con đã tìm bạn trai rồi, mẹ cũng già rồi.”
Thẩm Mộ Xuy nín khóc mỉm cười, ôm bà cọ cọ: “Làm gì có, với con mẹ mãi mãi là người trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất.”
“Con nha.”
Chu Túy Túy vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn cô: “Cửa này của mẹ qua, nhưng chỗ bố con…… Nói Du Tùy tự mình tới đi.”
“Vâng ạ.”
“Tết Nguyên Đán cậu ta có thời gian không? Con hỏi cậu ta có muốn tới nhà chúng ta ăn một bữa cơm hay không?”
*
Lúc Thẩm Mộ Xuy nói chuyện này với Du Tùy là lúc hai người đang call video.
Sau khi cô nói xong còn vội vàng bổ sung một câu: “Không có thời gian thì không cần miễn cưỡng, anh đừng xin nghỉ.”
Du Tùy mỉm cười, nhìn cô: “Không muốn anh đến à?”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng: “Em nào có.”
Cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn bố em sẽ làm khó dễ anh cho coi.”
“Anh không sợ.”
Du Tùy cong môi cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Anh phải ôm công chúa nhỏ của chú đi, bị làm khó dễ một chút thì có là gì.”
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Em bảo Thẩm Tinh Châu khuyên nhủ bố em, đến lúc đó nếu bố em muốn đánh anh, có thể đừng đánh vào mặt hay không? Sau Tết Nguyên Đán anh còn phải đi quay nữa.”
Thẩm Mộ Xuy bị Du Tùy chọc cười.
Cô nhìn người đàn ông không đứng đắn, cúi đầu cười: “Được, chắc chắn em sẽ nói chuyện với bố em.”
Hai người nói chuyện vui vẻ một hồi thì Du Tùy mỉm cười nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Mộ Xuy bị nhìn đến ngượng ngùng, cô dời mắt đi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
“Đẹp.”
Mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ lên, cô cầm máy tính bảng quay về nằm sấp trên giường: “Nói gì thế.”
Cô lảm nhảm: “Khi nào thì anh trở về vậy?”
Du Tùy nghe lời này, biết công chúa nhỏ đang nhớ anh.
Anh khựng lại một chút rồi nói: “Lễ Giáng Sinh có một hoạt động anh phải trở về để tham gia, em muốn đi cùng anh không?”
“Hoạt động gì vậy anh?” Cô nghĩ nghĩ nói: “Sẽ không bị chụp ảnh chứ?”
Du Tùy nhướng mày: “Chắc họ cũng sẽ mời em, là một buỗi lễ trao giải như thường thôi nên có lẽ em sẽ được mời đến biểu diễn.”
Thẩm Mộ Xuy: “…………”
Không thể không nói đoán của Du Tùy vô cùng chính xác, vài ngày sau quả thật Thẩm Mộ Xuy nhận được thư mời.
Tuy rằng trước đó cô nói không muốn tiếp tục ở trong showbiz, nhưng loại chuyện chung khung hình với Du Tùy thế này cô vẫn rất vui vẻ nhận lời.
Lý Lộ nhìn dáng vẻ vui sướng của cô: “Ngày mai đi chụp ảnh ạp chí, muốn chị chở em qua đó không?”
“Không cần đâu ạ.”
“Được rồi.” Lý Lộ hiểu rõ: “Vậy chị bảo Tiểu Văn đi với em.”
“Được ạ.”
“Đúng rồi, nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì vậy chị?”
Lý Lộ chần chừ một lúc, nói ngắn gọn: “Gần đây Tống Vọng ở trường học rất tốt.” Chị suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là cậu nhóc nhờ chị nói với em, nói em đừng gửi tiền cho cậu ấy nữa, bây giờ cậu nhóc có thể tự nuôi bản thân rồi.”
Thẩm Mộ Xuy im lặng không nói gì một lát, gật gật đầu: “Cậu ấy nói có thể tự nuôi bản thân, vậy thì em không gửi tiền nữa.”
“Em không lo hả?”
Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Không lo đâu, thằng bé cũng lớn như vậy rồi, hơn nữa từ nhỏ thằng bé đã sống ở cô nhi viện thì em có thể lo lắng chuyện gì chứ? Chắc chắn thằng bé có khả năng tự lo cho cuộc sống của mình.”
Cô nhìn Lý Lộ, dặn dò: “Nhưng mà cũng không thể lơ là, nếu thằng bé bị bệnh thì để em phụ trách vấn đề tiền bạc, còn sinh hoạt phí thì để cho thằng bé tự kiếm đi.”
Con trai có lòng tự trọng của con trai, Thẩm Mộ Xuy vẫn luôn hiểu cho nên cô cũng không quá ép buộc.
Hơn nữa Tống Vọng cũng chỉ nhỏ hơn Thẩm Tinh Châu một chút, tự kiếm tiền sống thì tự kiếm tiền sống.
Cô ngừng vài giây, nhìn Lý Lộ: “Nhưng mà không phải thằng bé đang học cấp ba sao? Sang năm thi đại học rồi, lấy thời gian đâu ra để kiếm tiền?”
Cô dặn dò: “Đừng làm chuyện gì phạm pháp đấy, nếu thằng bé muốn thì bảo cuối tuần tới công ty chúng ta thực tập đi, tiền lương một tháng trả bảy ngàn?”
Lý Lộ dở khóc dở cười: “Vậy đó là em đang sử dụng lao động trẻ vị thành niên đấy.”
“Ộ.”
Thẩm Mộ Xuy nhún vai: “Vậy để em nói chuyện với thằng bé?”
“Cũng được, vậy em nói chuyện với cậu nhóc đi.”
“Được ạ.”
Đêm đó sau khi hỏi qua ý kiến của Tống Vọng, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy đứa nhỏ này tự có tư tưởng của riêng mình, nên cô cũng không quản nữa.
*
Hôm sau, Thẩm Mộ Xuy đi chụp hình tạp chí, công việc mấy ngày tiếp theo của Thẩm Mộ Xuy đều nhẹ nhàng, trừ việc có hơi nhớ Du Tùy ra thì cô cũng không có chuyện gì phải phiền lòng.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, từ sáng đã bắt đầu tràn ngập không khí ngày lễ.
Thẩm Mộ Xuy vừa ngâm nga hát vừa lắc lư theo nhạc, cô đăng bài viết mới lên Weibo, mới đăng được một lát thì cô đã thấy Mạnh Đình đăng bài mới lúc 8 giờ, còn @ cô, mà hiện tại bài Weibo kia đã có hơn năm mươi nghìn lượt bình luận.
@ Mạnh Đình V: Quà Giáng Sinh là một bài hát mới, cảm ơn bài hát của Thẩm lão sư @ Thẩm Mộ Xuy, thích quá!【Link bài hát】
Thẩm Mộ Xuy cười, cô lập tức chia sẻ lại.
@ Thẩm Mộ Xuy V: Cảm ơn Mạnh lão sư đã thích.
Fans nhìn tương tác giữa hai người, xúc động gào khóc chảy nước mắt.
【Huhuhu cuối cùng Thẩm lão sư cũng đăng Weibo!! Bài hát Thẩm lão sư viết trước giờ vẫn hay như thế!】
【A a a a a a không hiểu sao trước đây nghe Mạnh lão sư hát tui lại cảm thấy rất dịu dàng, bài hát hôm nay của cô ấy nghe cũng quá đỉnh luôn!! Rất thích hợp với phong cách của Mạnh lão sư!】
【A a a a a a a hôm nay lại là một ngày tâng bốc Thẩm lão sư.】
【Ồ ố ồ hai ca sĩ tui thích nhất hợp tác với nhau rồi, quá tuyệt vời!】
【Yêu yêu, khi nào thì Thẩm lão sư đăng bài hát mới đây nhỉ.】
【Thẩm lão sư…… Khi nào chị mới viết một bài hát cho Tùy Thần vậy chị?】
【A a a a chị em trên lầu quả thực đã nói ra tiếng lòng của tui! Tui cũng muốn nhìn Thần Du cp hợp tác với nhau a a a a, đời này tui có thể chờ được không đây?】
Thẩm Mộ Xuy nhìn càng ngày càng có nhiều người bình luận mong đợi cô hợp tác với Du Tùy nên cô cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ khả năng này.
Hình như…… Cũng không phải là không thể??
Cô đang nghĩ thì tiếng chuông di động vang lên.
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, nhanh chóng chuyển nhận: “Alo, anh tới rồi hả?”
Giọng nói Du Tùy trầm thấp: “Nhanh vậy, dậy rồi hả em?”
“Vâng vâng.”
Thẩm Mộ Xuy cong cong môi: “Anh đi thay quần áo rồi trang điểm ngay bây giờ luôn sao?”
Du Tùy ngẩng đầu nhìn con đường xung quanh mình, dừng một chút rồi nói: “Không vội.”
Anh bổ sung: “Anh về nhà thăm em trước.”
Khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong lên, được người đàn ông dỗ đến cực kì vui vẻ.
Cô mơ hồ không rõ trả lời lại: “Được, vậy em chờ anh, đợi lát nữa giữa trưa anh tới, em làm chút cơm nhé?”
Du Tùy mỉm cười: “Được, đề nghe em.”
Hơn một giờ sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Mộ Xuy đè trái tim nhỏ đang nhảy nhót của mình lại, chạy nhanh đến cửa.
Vừa mở cửa ra, đôi tình nhân hơn một tuần không gặp im lặng ngắm nhìn nhau.
Cô chớp chớp mắt, ghé vào cửa nhìn Du Tùy: “Mừng……” Chữ tiếp theo còn chưa nói ra, cả người Du Tùy đã lách vào trong, một tay anh ôm Thẩm Mộ Xuy vào lòng, ôm cô đặt lên tủ giày bên cạnh.
Cô “A” một tiếng, môi bị người kia ngậm lấy.
Du Tùy cúi đầu, không thể khống chế nỗi nhớ mà hôn lên cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Ánh sáng trong phòng rực rỡ, chỉ một lát sau Thẩm Mộ Xuy đã thích ứng.
Tay cô đang níu áo Du Tùy từ từ buông xuống, đôi môi thả lỏng mặc anh tùy ý hôn lên.
Hai người quấn quýt khó xa rời.
Thật lâu sau Du Tùy mới thở hổn hển buông cô ra, anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô hỏi: “Nhớ anh không nào?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, chủ động hôn lên.
“Anh nói đi.”
Du Tùy cúi đầu cười, để cô tùy ý hôn anh, yết hầu anh lăn lăn, giọng nói ái muội: “Chúng ta xuất phát trễ chút được không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, giây tiếp theo đã bị Du Tùy ôm trở về phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Tùy Thần về rồi, chương sau ân ân ái ái ~~~ ngọt ngọt ngào ngào!!