CHƯƠNG 56
Edit: Nguyên An.
Beta: Claret
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ Xuy nằm ỳ một hồi lâu trên giường mới đứng lên.
Buổi sáng cô không có cảnh quay, buổi tối có cảnh diễn với Du Tùy, nhưng để đề cao thái độ học tập, Thẩm Mộ Xuy vẫn kiên trì đến phim trường học hỏi.
Ăn sáng cùng trợ lý xong, Thẩm Mộ Xuy ngáp một cái.
“Tiểu Văn này, chúng ta đi bộ đi.”
Thời tiết dần mát mẻ hơn, gió thổi làm người ta vô cùng thoải mái.
Ngụy Tiểu Văn gật đầu: “Vâng”.
Hai người chậm rãi đi, lúc đến phim trường Thẩm Mộ Xuy đang cúi đầu xem di động, trợ lý bên cạnh lớn tiếng kinh ngạc: “Có ai tới phim trường chúng ta thăm ban à?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu.
Ngụy Tiểu Văn chỉ vào chiếc xe dừng ở trước cửa đoàn phim: “Hình như xe này không phải xe của đoàn phim chúng ta.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn chiếc xe việt dã màu đen trước mặt, im lặng không nói gì.
Quả thật đây không phải xe của đoàn phim bọn họ. . . . . . Dù mấy người làm việc trong đoàn phim sử dụng, cũng sẽ không nỡ dùng chiếc xe mấy triệu để cất mấy thứ này nọ đâu.
Bỗng dưng, Thẩm Mộ Xuy nghĩ tới một người.
Cô híp mắt nhìn, mặt không đổi sắc: “Đợi tới là biết có phải hay không ngay, chúng ta vào trước đi.”
“À à vâng.”
Hai người đi vào bên trong, lúc bọn họ sắp đến sân quay chính của đạo diễn Tần, bên trong vang ra tiếng nói chuyện sôi nổi.
“Chị Xu Thần, cám ơn chị mang bữa sáng đến nha, ăn ngon lắm!”
“Không cần khách khí.” Giọng cô gái dịu dàng, chứa ý cười.
Có nhân viên công tác vô cùng vui mừng: “Chị Xu Thần, chị đến đây thăm đạo diễn Tần hả?”
Đào Xu Thần thản nhiên cười, còn chưa kịp trả lời, đã có người cười nhạo nói: “Nghĩ bằng đầu gối cũng biết không phải là đạo diễn Tần rồi, chị Xu Thần là fan ai mọi người còn không biết à?”
Nói xong, bên trong vang lên tiếng cười to.
Có cười nhạo có trêu chọc.
Ngụy Tiểu Văn nghe, sắc mặt thay đổi, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Mộ Xuy.
Cô nàng nhẹ giọng nói: “Chị Ngủ Ngủ, chắc chắn bọn họ đều nói đùa thôi.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, buồn cười nhìn cô nàng: “Sao vậy, em lo chị giận à?”
“Không phải.” Ngụy Tiểu Văn nói thật: “Em chỉ thấy không cần thiết thôi.”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười, đột nhiên bắt được trọng điểm.
Cô kinh ngạc nhìn cô trợ lý nhỏ của mình: “Em biết người kia là fan của Du Tùy hả?”
Ngụy Tiểu Văn gật đầu: “Trước khi em làm trợ lý cho chị, em cũng làm trợ lý cho mấy diễn viên khác.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Chuyện này chị biết.”
Tiểu Văn không dựa vào việc học đại học để đi làm, tuổi gần bằng với Thẩm Mộ Xuy, nhưng tuổi nghề đã nhiều năm .
Ngụy Tiểu Văn tiếp tục nói: “Cô ta và một nghệ sĩ em đi theo trước đây từng ở chung một đoàn phim, cho nên em biết.”
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên cười, gật gật đầu: “Khó trách.”
Cô nhìn Tiểu Văn, đôi mắt chứa ý cười: “Sao đó giờ chị không nghe em nhắc tới?”
Ngụy Tiểu Văn không nói gì, chớp mắt nhìn cô.
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười: “Lo lắng chị không vui hả?”
“Vâng!”
“Sẽ không đâu.” Thẩm Mộ Xuy vỗ vỗ vai cô nàng: “Sẽ thấy chua một chút, nhưng không đến mức không vui.”
Càng đừng nói tối hôm qua cô đã được người kia dỗ vui vẻ .
Khóe môi cô cong cong, đuôi lông mày cong lên, dẫn Ngụy Tiểu Văn vào trong.
Có người nhanh mắt thấy Thẩm Mộ Xuy, vội vàng kêu môt tiếng: “Tiểu sư muội của chúng ta đến rồi!”
“Chào buổi sáng Thẩm lão sư.”
“Hôm nay Thẩm lão sư lại xinh đẹp hơn rồi!!!”
Thẩm Mộ Xuy vừa xuất hiện, không ít nhân viên công tác nhìn thấy cô liền cười ha hả, chủ động đến gần trò chuyện.
Thẩm Mộ Xuy bật cười, nhìn họ: “Cám ơn mọi người, chào buổi sáng mọi người nhé.”
Vừa mới nói xong, Đào Xu Thần nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Xin chào, tôi là Đào Xu Thần.”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Thẩm Mộ Xuy.”
Nhân viên công tác xung quanh nhìn hai người này, không hiểu sao lại cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Sao lại có chút giống. . . . . . tình địch gặp mặt nhau vậy?
Úi chà chà! Đây là tình địch gì vậy.
Đạo diễn Tần ở bên kia chạy ra, ơ một tiếng: “Hôm nay đến hơi muộn đấy nhé.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt “Ngủ muộn, ban ngày cháu không có cảnh quay mà.”
Đạo diễn Tần hừ một tiếng, giả vờ dạy dỗ cô: “Không có cảnh quay cũng phải đến sớm sớm chút để học tập chứ, hôm nay có mấy cảnh khá quan trọng của Du Tuỳ, không định đến xem một chút à?
Thẩm Mộ Xuy cười, nhanh trí nhận sai: “Chắc chắn lần sau cháu sẽ đến sớm chút mà.”
Đạo diễn Tần nhìn cô.
Nghe hai người này nói chuyện quen thuộc, còn có thái độ của đạo diễn Tần, trong mắt Đào Xu Thần hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cô ta mỉm cười, nhìn đạo diễn Tần: “Đạo diễn Tần, lâu rồi không gặp.”
Đạo diễn Tần dửng dưng: “Mới gặp cách đây không lâu.”
Đào Xu Thần: “. . . . . .”
Thẩm Mộ Xuy: “. . . . . .”
Nhân viên công tác bên cạnh: “???”
Sao đạo diễn Tần vẫn độc miệng như trước thế hả!!
Mặt Đào Xu Thần cứng nhắc, vội vàng nói: “Đạo diễn Tần cứ hay thích nói đùa.”
Đạo diễn Tần chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Tôi nói đùa bao giờ?” Ông liếc nhìn nhìn Đào Xu Thần đầy ẩn ý, nhưng cũng không nói trắng ra: “Đến đây có chuyện gì không?”
“Chỉ là tới đây thăm chú.” Đào Xu Thần nói: “Không có chuyện gì khác.”
Đạo diễn Tần mỉm cười, cũng chưa nói ra câu không chào đón đến thăm ban, lạnh nhạt nói: “Thế cứ xem đi, tôi vội đi trước, sẽ không tiếp đãi.”
“Vâng.”
Đạo diễn Tần muốn đi lắm rồi, trước khi đi còn không quên giao việc cho Thẩm Mộ Xuy: “Cháu không có việc gì đâu đúng không?”
Thẩm Mộ Xuy: “. . . . . . Không có.”
Đạo diễn Tần chỉ chỉ: “Du Tùy đang hóa trang ở trong kia kìa, vào xem cậu ta thế nào cho chú, bảo cậu ta nhanh lên.”
“? ? ?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lúc đạo diễn Tần nhìn sang lần thứ hai, mặt cô nóng lên trả lời: “Vâng, cháu đi liền.”
Trước mắt bao người, Thẩm Mộ Xuy dùng lý do quang mình chính đại vào phòng hoá trang của Du Tuỳ.
Cô không thấy lúc cô đi rồi, sắc mặt của Đào Xu Thần khó coi bao nhiêu.
Trong phòng hoá trang, lúc Thẩm Mộ Xuy đi vào Du Tùy vẫn còn đang hóa trang.
Ngũ quan của người đàn ông có đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, gương mặt nam tính góc cạnh, nhìn thế nào cũng xuất sắc, khó trách nhiều người thích như vậy.
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn đến thất thần.
Sau khi nghe được âm thanh, Du Tùy cố ý nhìn sang.
“Đến đây nào.” Giọng điệu anh quen thuộc.
Thẩm Mộ Xuy “Vâng” một tiếng, thản nhiên nói: “Đạo diễn Tần bảo em vào đây giám sát anh.”
Du Tùy chớp mắt, dường như không thể tin được: “Giám sát gì?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn cuốn kịch bản mở ra ở trước mặt anh, đúng lý hợp tình: “Giám sát xem anh có chuyên tâm đọc kịch bản hay không.”
Du Tùy: “. . . . . .”
Nhân viên trang điểm bật cười, khóe môi cong cong: “Có, Tùy Thần còn vừa mới xem đấy.” Chị ấy nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Sau khi nghe nói em đến mới không chuyên tâm.”
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt.
Du Tùy vội vàng nói: “Ừ, em không tin cứ hỏi chị Viên.”
Chị Viên chính là nhân viên trang điểm hiện tại của Du Tùy, cũng là nhân viên trang điểm riêng của anh. Du Tùy không thích để người lạ chạm vào mặt mình, dù anh vào tổ ekip quay phim, bình thường đều mang theo nhân viên của mình.
Chị Viên lớn hơn Du Tùy vài tuổi, đi theo Du Tùy từ lúc anh vào giới giải trí đến tận bây giờ, con cái đều đã lên tiểu học .
Tính cách chị rất tốt, cũng là một trong số ít người biết một chút quan hệ mập mờ giữa Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy.
Hiện tại có thể chị không biết hai người là bạn trai bạn gái, nhưng chắc chắn chị biết Du Tùy có ý với cô, cô đối với Du Tùy cũng thế.
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt nhìn chị Viên: “ Chị Viên này, rõ ràng chị đang nói giúp sếp của chị!”
Chị Viên cười, vội vàng nói: “Chị nói giúp vợ sếp mà.”
Thẩm Mộ Xuy: “. . . . . .”
Lời này cũng không có cách nào đáp lại.
Du Tùy cúi đầu cười, quay đầu nhìn cô bên này: “Ăn sáng chưa em?”
“Ăn rồi ạ.”
“Bên kia có hoa quả, muốn ăn thì bảo trợ lý rửa cho em ăn.”
Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Em tự đi rửa cũng được.”
“. . . . . . Được.”
Du Tùy nhìn cô: “Bên ngoài có ai đến à?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, trừng lớn mắt than thở : “Anh biết rồi còn hỏi.”
“Hửm?” Du Tùy nghi hoặc nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Du Tùy vừa muốn nói chuyện, chị Viên liền ho khan mấy tiếng, cắt ngang tình ý kéo dài trong ánh mắt hai người: “Tùy Thần nhắm mắt lại, còn một chút nữa là xong rồi.”
Du Tùy “Ừm” một tiếng: “Phiền chị Viên rồi .”
“Không có gì.”
Không lâu sau, chị Viên dùng tốc độ nhanh nhất để trang điểm xong cho anh, vội vàng nói: “Chị đi toilet, đợi chị trở về nhìn lại xem có gì...thay đổi không, hai người cứ nói chuyện trước đi.”
Thẩm Mộ Xuy: “. . . . . .”
Nhìn bóng lưng chị Viên vội vã chạy đi, cô nghẹn họng một lúc lâu sau đó quay lại, khẽ lườm Du Tuỳ.
Du Tùy dở khóc dở cười, cúi người xoay lưng tới gần: “Anh lại dỗ em nhé?”
Hơi thở người đàn ông tới gần, hơi lạnh của ngón tay phủ trên khóe môi của cô, cúi đầu hôn môi, khàn giọng mờ ám hỏi: “Dỗ giống tối hôm qua? Được không nào?”
Trong nháy mắt Thẩm Mộ Xuy cảm thấy hai tai mình đều tê rần, mặt cô nóng hầm hập, trong đầu nhảy ra cảnh tượng dỗ người tối hôm qua.
Lúc đó cô gửi ảnh chụp màn hình cho Du Tùy không đến năm phút đồng hồ, cửa phòng đã bị gõ vang.
Thẩm Mộ Xuy mở cửa, đập vào mắt cô là thân ảnh người đàn ông đang mặc áo ngủ, Du Tùy lách người vào, ánh đèn trong phòng lờ mờ, phác họa các đường nét ngũ quan của người đàn ông, gương mặt thâm thúy của anh giấu ở dưới ánh đèn, thay vào đó anh mang lại cho người ta một loại cảm giác thần bí mờ mịt không nói rõ.
Đóng cửa lại, Du Tùy thả lỏng gương mặt nhìn cô, giọng nói chứa ý cười: “Ghen hử?”
Thẩm Mộ Xuy chột dạ, nhỏ giọng phản bác: “Ai ghen thì ghen, em không thèm nhé.”
Du Tùy cúi đầu cười, cũng không vạch trần cô.
Anh đưa tay, một tay ôm lấy người vào lòng mình, hôn lên khóe môi cô: “Không ngủ được à?”
Thẩm Mộ Xuy ôm chặt anh, dựa đầu cọ cọ vào cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Không ngủ được, anh phải dỗ em cơ.”
Du Tùy cúi đầu hôn khoé môi cô, đôi mắt cong lên: “Được, anh dỗ em.”
Đến cuối cùng…Du Tùy có thể nói là hy sinh bản thân, dỗ cô đến hạnh phúc ngây ngất, mặt đỏ tai hồng mới thôi.
Cũng bởi vì hành động “Dỗ” cô tối hôm qua, buổi sáng Thẩm Mộ Xuy mới không thể đứng dậy.
Tưởng tượng đến cảnh tối hôm qua anh dỗ cô, trong nháy mắt mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ lên, ngay cả cổ cũng đều đỏ, cả người nóng như đang ở tháng bảy tháng tám.
Cô thẹn thùng trừng mắt nhìn Du Tùy, nhỏ giọng lẩm bẩm : “Không cần, em mới không thèm đâu. . . . . .” Cô cúi đầu, nén giận : “Giờ mấy vết đỏ kia còn rất rõ ràng đó.”
Du Tùy ngừng một chút, tầm mắt dừng ở chỗ của nào đó của cô.
Nghĩ đến phong cảnh tối hôm qua nhìn thấy, ánh mắt anh tối đi vài phần, yết hầu lăn lăn: “Không cần thật à?”
“. . . . . . . Không cần.”
“Em chỉ là hơi không thích.” Thẩm Mộ Xuy tránh né anh mắt của anh, thấp giọng nói: “Cũng không phải giận thật.”
Du Tùy hoàn hồn, đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Anh biết.”
Tính tình công chúa nhỏ của anh, anh có thể không biết sao. Nhưng Du Tùy rất hưởng thụ cô thường thường làm nũng với anh, nhỏ nhen làm loạn lên với anh.
Nên mới nuông chiều, cưng nựng cô như thế.
“Chúng ta đi ra ngoài nhé?”
“Được.”
“Đúng rồi, hôm nay Cố Thư sẽ đến.”
Du Tùy dừng chân, cúi đầu nhìn cô: “Hử?”
Ánh mắt Thẩm Mộ Xuy né tránh nhìn sang chỗ khác: “Đêm nay anh cũng đừng đến đối diễn với em nữa…Cố Thư nói muốn ngủ cùng em.”
Nghe vậy Du Tùy có chút bất mãn nói: “Để cô ấy đi đặt một phòng mới đi.”
Thẩm Mộ Xuy: “. . . . . .”
Cô dở khóc dở cười, phản bác : “Không hay lắm đâu.”
“Cậu ấy tới thăm em mà.”
Du Tùy hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Cô ấy tới cướp bạn gái với anh thì có.”
“————”
Thẩm Mộ Xuy lập tức vươn tay ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm mại: “Vậy em dỗ anh nhé? Để Cố Thư ngủ cùng em mấy hôm được không anh?”
Du Tùy cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn của cô, đôi mắt tối đi, yết hầu giật giật, giọng nói khàn khàn: “Ừ, em phải dỗ anh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tùy Thần: Em dỗ em dỗ, anh phải xem xem em dỗ như thế nào: )
Triệu Khang: Tên đàn ông âm mưu choá má này.
Ngủ Ngủ: Vì chị em bé nhỏ, tôi thật sự đã hi sinh bản thân đó huhuhu!
Cố Thư: Không phải cậu rất hưởng thụ đấy hả.