Tác giả: Thời Tinh Thảo

Editor: Kiwi
Beta: Ume

Sáng sớm hôm sau, lúc Lý Lộ gọi tới, Thẩm Mộ Xuy chỉ mới ngủ được hai tiếng.

Thấy điện thoại gọi thông, Lý Lộ còn cực kì kinh ngạc: “Chị còn tưởng rằng em sẽ không nghe máy chứ.”

Thẩm Mộ Xuy “Ừ” một tiếng, cả người chui vào trong chăn, trong phòng phòng, điều hòa thổi  ‘ tư tư ’ cô có chút lạnh rụt chân lại.

“Quên tắt âm lượng”.

Lý Lộ: “……” Bị chính sự thành thật của nghệ sĩ nhà mình thuyết phục.

“Chị gọi đến làm em thức giấc?” Lý Lộ cẩn thận hỏi.

Thẩm Mộ Xuy: “…… Không có.” Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, giọng  nói có chút khàn khàn: “Có chuyện gì sao?”

Lý Lộ hiểu rõ, cũng không cùng cô khách khí.

“Là về chuyện của Tiếu Lạc, em xem có thể tới công ty một chuyến không?”

“Tiếu Lạc?” Thẩm Mộ Xuy nhíu mày: “Cậu ta không phải còn đang tham gia thi đấu sao?”

Tất cả tuyển thủ tham gia chương trình <tiếng ca hay nhất> đều phải tham gia huấn luyện.

Cho dù là người có ký hợp đồng, có công ty quản lý, hoặc là có hoạt động cá nhân khác cũng phải xin nghỉ mới có thể ra ngoài, nhưng xin nghỉ không nhất thiết sẽ được chấp thuận.

Nói ngắn gọn —— bọn họ là bị “Nhốt” cùng một chỗ, mỗi ngày luyện tập ca hát, nhảy múa, học các loại kỹ năng khác.

Tiếu Lạc ký hợp đồng với công ty Thẩm Mộ Xuy, nhưng hai người ngoại trừ gặp nhau ở công ty, lúc tham gia thi đấu ở trên sân khấu có chạm mặt một hai lần thì Thẩm Mộ Xuy chưa bao giờ gặp riêng Tiếu Lạc.

Lý Lộ khó xử thở dài: “Em đến rồi sẽ biết.”

Thẩm Mộ Xuy: “…… Được.”

Cúp điện thoại, Thẩm Mộ Xuy khó khăn bò dậy, rửa mặt xong thoa son môi cùng bôi kem chống nắng liền đội mũ mang kính râm ra cửa.

*
Sau một đêm, các fan trên weibo vẫn còn đang rất náo nhiệt.

Thậm chí có rất nhiều fan tinh mắt soi ra cảnh cô cùng Du Tùy trao đổi ánh mắt.

Ngồi trên taxi, Thẩm Mộ Xuy rũ mắt lướt Weibo.
Chỉ đi một mình nên cô không tới nỗi ngủ trên xe.

Đến công ty, cô tháo kính râm xuống, Lý Lộ nhìn vành mắt cô liền ngây ngẩn cả người.

“Tối hôm qua em đi ăn trộm sao?” Lý Lộ kinh ngạc nói: “Quầng thâm mắt sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Thẩm Mộ Xuy nhào xuống sô pha, oan ức nói: “Ngủ không  được !”

Lý Lộ: “…… Lại mất ngủ?”

“Ừm.” Cô ôm gối, nhắm mắt nói: “Em nhìn trần nhà đếm cừu tận năm tiếng.”

“……”

Lý Lộ nghẹn họng, trầm mặc một lát hỏi: “Bởi vì chuyện trên hot search nên ngủ không được?”
“Không phải.” Thẩm Mộ Xuy thay đổi tư thế nằm, nhìn chị: “Nhưng cũng không khác lắm.”

“Có ý gì?”

Thẩm Mộ Xuy nhẹ nhàng thở dài, thổi thổi tóc trên má cảm thán: “Nhan sắc trai đẹp làm em không ngủ được.”
Lý Lộ: “???”
————
Đêm qua, lúc Du Tùy nói xong câu kia, hai người đều im lặng không nói.

Thẩm Mộ Xuy kỳ thật muốn hỏi cho ra lẽ: Bạn gái anh là ai? Bạn gái tương lai của anh là ai?

Nhưng không phải lúc.

Cô nhịn xuống.

Cô không nói lời nào, Du Tùy càng không nói. Mà lại thực tự nhiên nói sang chuyện khác, thúc giục cô đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.

Tắt video, Thẩm Mộ Xuy sau khi tắm rửa xong ngược lại tinh thần tốt lên rất nhiều.

Không tự chủ được liền nghĩ tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.

Lúc còn nhỏ cô đã làm một việc rất ấu trĩ, đại khái chính là mê phim cổ trang cung đấu, đã vậy còn ở nhà giả làm các nhân vật trong phim.

Khi đó phim cổ trang rất hot, Thẩm Mộ Xuy cùng các bạn học nhỏ mỗi người đóng vai một nhân vật. Bọn họ còn có kịch bản riêng.

Mọi người đều thống nhất ý kiến Du Tùy đóng vai Hoàng Thượng.

Tới lúc chọn hoàng hậu, mọi người đều rối rắm, ai thích hợp làm hoàng hậu nhất.

Cuối cùng, mọi người quyết định rút thăm, Thẩm Mộ Xuy thế mà rút trúng.

Hoàng hậu, Hoàng Thượng đều đã được chọn ra, nên có người đề nghị đàn ông hồi xưa đều có rất nhiều vợ, còn có phi tử nữa.

Lúc ấy, Thẩm Mộ Xuy muốn phản bác, còn chưa kịp nói Du Tùy đã nói trước.

Anh lúc ấy…… Nói một câu cùng với bây giờ không khác biệt lắm.

Anh nói: Hoàng hậu của tớ sẽ tức giận, tớ không cần phi tử.

Mọi người ồn ào, trong phim đều như vậy mà.

Du Tùy nhăn mặt, lạnh lùng nói: Tớ sẽ không.

Lời nói đầy ngạo kiều khiến các bạn nhỏ vô cùng không vui.

Cuối cùng đóng vai nhân vật tự nhiên không thành.

Rất nhiều năm sau, Thẩm Mộ Xuy mỗi khi không chống đỡ nổi đều sẽ nhớ lại chuyện lúc nhỏ.

Những kí ức đó như là trụ cột tinh thần nâng cô dậy.
……

Cho nên tối hôm qua lúc Du Tùy nhắc đến Thẩm Mộ Xuy có chút thất thần.

Bạn gái tương đương với hoàng hậu sao.

Cô tuy rất muốn hỏi nhưng lại sợ không nhận được đáp án cô mong muốn.

Sau đó lại suy nghĩ đến mức không ngủ được, Thẩm Mộ Xuy đành bò dậy lướt weibo nửa tiếng…… nhưng trên weibo tất cả đều liên quan đến Du Tùy, lần này lại càng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại trong đầu xuất hiện hình ảnh đẹp trai mê người, cô không thể chống cự nổi sao mà có thể ngủ được.

Ai!

Lý Lộ liếc cô, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy em hiện tại là đang ngủ bù?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Tiếu Lạc xảy ra chuyện gì?”

Nghe vậy, Lý Lộ cũng không đùa giỡn cùng cô nữa.

Chị nghiêm mặt nói: “Trước khi gọi người tới chị phải nói với em cái này đã.”

“Chị nói đi.”

“Tiếu Lạc muốn xin nghỉ ba ngày.”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lý Lộ: “Bây giờ?”

“Đúng vậy.”

“Lý do?”

“Không có lý do.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Đúng là bởi vì không có lý do gì, Lý Lộ mới không có cách.

Tổ tiết mục bên kia xin nghỉ nửa ngày thì có thể đồng ý, nhưng cần phải có công ty phối hợp, còn xin nghỉ tận ba ngày là hoàn toàn không thể. Hơn nữa nếu nghỉ tận ba ngày cậu ta căn bản không đủ thời gian luyện tập tiết mục kỳ tới.

*

Tiếu Lạc so với Thẩm Mộ Xuy thì nhỏ tuổi hơn một chút.

Trước khi ký hợp đồng với công ty, Thẩm Mộ Xuy từng hỏi Tưởng Chu một số chuyện của Tiếu Lạc, nhưng Tưởng Chu cũng không rõ ràng lắm. Duy nhất biết được chính là đại khái khoảng ba năm trước Tiểu Lạc đã đi hát ở quán bar, cậu ta không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi làm thuê.

Ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên qua kính thủy tinh, chiếu xuống sàn nhà.

Thẩm Mộ Xuy ngước nhìn về phía nam sinh đang đi vào, vóc dáng cao gầy, bộ dáng vẫn thanh tú như trước, cậu ta thuộc dạng con trai mặt búng ra sữa.

Sau khi Tiếu Lạc tham gia thi đấu, so với đầu đầu tiên Thẩm Mộ Xuy gặp thì có vẻ gầy hơn, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Tiếu Lạc thấy cô ở đây, cậu ta cùng không bất ngờ lắm.

“Cậu muốn xin nghỉ?”

Thẩm Mộ Xuy đi thẳng vào vấn đề.

Tiếu Lạc gật đầu: “Đúng vậy, nghỉ ba ngày.”

“Không có lý do cụ thể?”

Tiếu Lạc khựng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, tiếp tục gật đầu: “Không có.”

Cậu ta mím môi, có phần thận trọng: “Nếu như không thể …… tôi liền không……”

“Không cái gì?”

Thẩm Mộ Xuy ngước mắt nhìn về phía cậu ta, hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Không tham gia thi đấu?”

Tiếu Lạc không lên tiếng.

Thấy cậu ta im lặng tỏ vẻ chấp nhận, Thẩm Mộ Xuy cười khẽ, nhìn cậu ta: “Cậu cảm thấy bản thân hiện tại có quyền gì để nói những lời này?”

Tiếu Lạc vẫn không hé răng.

“Còn nhớ rõ ban đầu tôi hỏi cậu tại sao lại chọn hát ở quán bar không?”

Lúc ấy Thẩm Mộ Xuy phí không ít sức lực để ký hợp đồng với cậu ta, cho cậu ta đủ không gian cùng thời gian.

Đương nhiên, Thẩm Mộ Xuy cũng không phải ai có tài năng cô đều làm thế, cô còn cần thêm một phẩm chất khác.

“Cậu nói cậu thích âm nhạc nhưng mới chỉ gặp chút khó khăn cậu liền muốn từ bỏ?” Giọng cô nhẹ nhàng, không có bất kỳ điểm gì làm người ta sợ hãi, nhưng lại làm Tiếu Lạc đột nhiên không thể thở nổi.

Cậu ta nhìn cô gái trước mặt chỉ lớn hơn mình một chút, có chút thất thần.

Tiếu Lạc đột nhiên nghĩ tới ngày ở quán bar, bộ dáng lúc Thẩm Mộ Xuy tới thuyết phục cậu ta.

Cô nghiêm túc nói với cậu ta, cô không bắt buộc ca sĩ hát những bài hát mình không thích, càng không ép buộc những điều bất bình đẳng đối với ca sĩ, họ chỉ cần tập trung làm những gì họ thích là được.

Lấy lòng người khác, chi bằng thỏa mãn chính mình trước.

“Tôi……”

Thẩm Mộ Xuy nói xong, cũng chẳng quan tâm cậu ta đang rối rắm. Cô phất phất tay với Tiếu Lạc: “Đi đi.”

“Cái gì?” Tiếu Lạc kinh ngạc nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Đi làm những việc cậu không thể nói, đừng phạm  pháp là được, chương trình bên kia công ty sẽ ra mặt, cho cậu nghỉ đúng ba ngày, hy vọng ba ngày sau cậu sẽ đúng giờ trở về.”

Tiếu Lạc: “……”

Lý Lộ đang đứng một bên nghe: “???”

Chị tìm đến em không phải để em thuyết phục cậu ta sao?

Kết quả em cái gì cũng không hỏi lại còn để cho người đi???

Đến khi Tiếu Lạc đi rồi, Lý Lộ trừng mắt nhìn cô.

“Em ——”

Thẩm Mộ Xuy ghé vào sô pha: “Đừng mắng em, em vừa rồi nói quá nhiều, mệt quá, để em ngủ một giấc rồi nói tiếp.”

LýLộ: “……”

“À đúng rồi, nhớ đi giúp Tiếu Lạc xin nghỉ, lý do là bà chủ muốn kết hôn.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy cảm thấy mỹ mãn mà ở công ty ngủ một giấc thoải mái, lúc tỉnh lại đã là hai giờ chiều.

Lý Lộ từ bên ngoài mua cơm trưa cho cô trở về “Tỉnh thật đúng lúc.”

Thẩm Mộ Xuy cười, khóe mắt cong cong: “Đó là do Lộ tỷ hiểu em nhất.”

“Đừng có nịnh nọt.” Lý Lộ trừng mắt: “Nói mau, vì sao cho Tiếu Lạc nghỉ?”

Thẩm Mộ Xuy cúi đầu ăn cơm trước mặt, suy nghĩ một lúc: “Chị không biết cậu ta thích âm nhạc sao?”

Lý Lộ vô lực phản bác.

“Cậu ta thích đứng trên sân khấu, từ sau khi tham gia chương trình cũng chưa từng xin nghỉ, lúc này tất nhiên là có chuyện không thể nói, đã như vậy thì tại sao không thể cho cậu ta nghỉ?”

Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: “Hơn nữa…… Tuy cậu ta ký hợp đồng với công ty chúng ta nhưng vẫn là người tự do.”

Đây là ý định ban đầu của cô.

Đó là nguyên nhân thành lập công ty này.

Đây là quà sinh nhật 18 tuổi Chu Túy Túy tặng cho cô, hy vọng cô nghe theo ý muốn trong lòng , phá vỡ quy tắc, làm những gì mình muốn làm, bất kể là công ty âm nhạc hay làm cái khác, bản thân vui vẻ là được.

Lý Lộ trầm mặc.

Sau khi Thẩm Mộ Xuy ăn uống no nê, vỗ vỗ vai Lý Lộ: “Tin tưởng Tiếu Lạc, cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của em, chúng ta cùng cậu ta là quan hệ hợp tác, hẳn là nên tin tưởng nhau.”

“Được rồi, chị hiểu ý em.”

“Ừm.”

Thẩm Mộ Xuy cong khóe miệng, nhìn thời gian: “Không có việc gì thì em đi trước đây, lát nữa em muốn đến một nơi.”

Bỗng dưng mắt Lý Lộ giật giật: “Đi đâu?”

“…… Đi cưỡi ngựa.”

“…….”

Sau khi từ công ty đi ra, Thẩm Mộ Xuy liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe ngừng ven đường.

Là biển số xe Cố Thư đã gửi.

Ban đầu dự kiến 11 giờ sáng sẽ xuất phát, kết quả bởi vì Thẩm Mộ Xuy buồn ngủ, cô hẹn Cố Thư buổi chiều lại đến, cuối cùng Cố Thư đi trước, nói là có người bạn vừa lúc cũng có chuyện đến trễ, buổi chiều dẫn cô đi cùng.

Cái này, Thẩm Mộ Xuy thật ra không có ý kiến.

Chỉ là…

Cô nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh……” Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng, chỉ chỉ: “Cố Thư kêu anh tới đón em?”

Du Tùy nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm khàn: “Không muốn anh tới đón em sao?”

“Không phải.”

Thẩm Mộ Xuy không biết trả lời thế nào: “Chỉ là không nghĩ tới.”

Sau khi lên xe, Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng nói thầm: “Em còn tưởng rằng anh không có thời gian.”

Du Tùy liếc mắt nhìn cô, “Ừm” một tiếng: “Buổi sáng có một hoạt động.”

“À.”

Bên trong xe đột nhiên im lặng, Thẩm Mộ Xuy thất thần nhìn ra cửa xe, tầm mắt mơ hồ.

Một lát sau, cô quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang lái xe, ngón tay anh thon dài đặt trên tay lái, tiếp tục nhìn lên trên…… là khuôn mặt đàn ông anh tuấn, phảng phất như một bức họa.

Đột nhiên, Thẩm Mộ Xuy nghĩ tới các bình luận trên mạng về Du Tùy.

Soái.

Bình luận cô thường thấy nhất là khen Du tùy lớn lên quá đẹp trai.

Thẩm Mộ Xuy vô cùng tán đồng, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn đẹp trai như vậy.

Thậm chí ngày càng hấp dẫn.

Tưởng tượng đến đây, Thẩm Mộ Xuy liền không tự chủ được đỏ mặt.

“Làm sao vậy?”

Người đàn ông bớt chút thời gian nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào anh mới vào đoàn phim?”

Du Tùy dừng một chút: “Nhanh thôi.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy mím môi: “Đóng phim có vui không?”
Du Tùy ngẩn ra, quay sang nhìn cô: “Muốn đóng phim?”

“Không tính là muốn.”

Chỉ muốn nhìn thấy một thế giới khác mà anh yêu thích.

Du Tùy nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Nếu cảm thấy hứng thú đến lúc đó có thể đến xem.”

“Em có thể đi xem sao?” Thẩm Mộ Xuy nháy mắt vui vẻ, “Em nghe nói đoàn phim quản rất nghiêm, bình thường cũng không cho phép fans vào.”

Du Tùy liếc mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Em là fan của anh sao?”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô chọc chọc hai ngón tay vào nhau, mím môi: “Coi như là vậy đi.”

Du Tùy: “……”

Anh vừa định nói thì di động Thẩm Mộ Xuy vang lên.

“Là Cố Thư gọi đến.”

Cô nhấn nút nghe.

“Các cậu đến đâu rồi?”

Cố Thư lảm nhảm nói:“Sao còn chưa tới , đã hơn ba giờ rồi!”

Thẩm Mộ Xuy: “Gấp cái gì, còn không phải do kẹt xe sao?”

Cố Thư không nói gì:”Được rồi, cậu ăn cơm chưa, muốn tớ gọi món trước không, đợi lát nữa đến đây ăn.”

Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng phản bác: “Tớ là heo sao?”

Vừa mới nói xong, cô không đợi Cố Thư phản bác, mặt dày nói: “Muốn uống nước, cậu biết rồi đó.”

Cố Thư: “…… Du Tùy thì sao?”

Cô quay đầu nhìn về phía Du Tùy: “Anh có muốn ăn gì không, ăn cơm trưa không?”

Du Tùy nhíu mày, thanh âm nặng nề : “Giống em là được.”

“OK.”

Câu chuyện bị cắt ngang, Thẩm Mộ Xuy cũng không nói tiếp.

Cô cúi đầu chơi điện thoại, thi thoảng cùng Du Tùy nói hai câu, nháy mắt liền đến trại nuôi ngựa.

Trường đua ngựa ở đây là của cậu Cố Thư. Rất nhiều người trong vòng* bọn họ cũng thích đến, đôi khi còn có thể gặp nhiều người quen.

*: Vòng ở đây là chỉ các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu.

Thẩm Mộ Xuy cùng Cố Thư quen biết nhau từ rất sớm, khi còn nhỏ học cưỡi ngựa là ở nơi này.

Trại nuôi ngựa rất lớn, môi trường rất tốt.

Một bên là trại nuôi ngựa, bên khác là nơi vui chơi giải trí, được thiết kế rất tốt. Thẩm Mộ Xuy rất thích nơi này.

Cô cùng Du Tùy vừa xuất hiện, vài người đang nghỉ ngơi lập tức nhìn qua.

Thịnh Úc nhướng mày, liếc anh: “Không phải nói không có thời gian sao?”

Du Tùy: “……”

Cố Thư bật cười: “Đây không phải lúc trưa em có hỏi Tùy thần sao, anh ấy hiện tại tạm thời có thời gian.”

Tưởng Chu: “À.”

Du Tùy lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người, sau đó nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Đi uống đồ uống.”

“Ừm.”

Hai người đi kiếm thứ gì đó ăn, mặc kệ ánh mắt chế nhạo của những người xung quanh.

Sau khi uống một hơi giải khát, Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía bên kia: “Những người khác đâu?”

“Đều ở bên kia cưỡi ngựa , em hiện tại đi không?”

Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía Du Tùy: “Anh…… Biết cưỡi ngựa mà đúng không?”

Cô nhớ rõ Du Tùy có rất nhiều cảnh cưỡi ngựa, mỗi một cảnh đều vô cùng đẹp trai, tư thế lên ngựa cùng xuống ngựa đều rất tự nhiên.

Du Tùy gật đầu: “Đi thôi.”

Tưởng Chu huýt sáo: “Chúng ta cùng nhau đi.”

Vài người cùng nhau đi sang bên kia, Thẩm Mộ Xuy biết cưỡi ngựa, thậm chí còn có một con ngựa riêng, bất quá đã lâu không gặp, cũng không biết con ngựa kia còn có nhớ cô hay không.
Thẩm Mộ Xuy đi sau Du Tùy vài bước, cùng Cố Thư ở phía sau tán gẩu.

Bỗng dưng, cô phát hiện Du Tùy không đi nữa.

“Sao không đi tiếp?”

Du Tùy nhìn cô: “Chờ em.”

“Đừng chạy loạn, có mấy con ngựa nổi điên không nhận người.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô cũng không có chạy lung tung mà.

Nhưng nghe Du Tùy nói như vậy cô vẫn rất vui.

Đi đến cửa chuồng ngựa, Cố Thư đột nhiên “A” một tiếng: “Ngủ Ngủ!”
“Làm sao vậy?”

“Ngựa của cậu hai ngày này không ở đây.”

Thẩm Mộ Xuy: “…… Chứ nó ở đâu?”

Cố Thư gãi gãi đầu nói: “Mấy ngày trước có đoàn phim tới trại nuôi ngựa, thuê ngựa đi đóng phim, có một nhân viên mới đến không biết nó là ngựa riêng, đem đi cho mượn rồi.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn cô ấy, ý tứ rất rõ ràng: Cậu cho rằng tớ là đồ ngốc sao?

Trong trại nuôi ngựa sao có thể có nhân viên phạm lỗi cơ bản như vậy!?

Cố Thư trộm nháy mắt với cô.

Thẩm Mộ Xuy:”……”

Cố Thư tiếp tục nói: “Nếu không cậu cứ tùy tiện chọn một con ngựa đi.”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng: “Nhưng mà ngựa khác…tớ không cưỡi thạo lắm.”

Cô đã lâu không cưỡi ngựa, hơn nữa cô không dám chạm vào những con ngựa cô không quen.

Cố Thư nhíu mày: “Vậy làm thế nào……”  Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Du Tùy cưỡi một con ngựa từ trong chuồng đi ra.

Nghe được tiếng vó ngựa, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn sang.

Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa, hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên.

Vừa rồi mọi người đều đã thay quần áo cưỡi ngựa, lúc đổi quần áo ra Thẩm Mộ Xuy đã cảm thấy Du Tùy thật đẹp trai, nhưng lúc này anh đang cưỡi trên lưng ngựa cô càng thêm cảm khái ——Đây cũng quá soái rồi!!!

Sao lại có thể soái như vậy!!

Lần này, Thẩm Mộ Xuy cuối cùng cũng tin tưởng lời fans nói …… Những câu đều là chân lý.

—— người đàn ông này cái gì cũng không làm, đứng ở nơi đó ngồi ở chỗ kia, chỉ cần một ánh mắt liền có thể làm ngươi khác chân mềm nhũn!!

Có đôi khi mị lực đàn ông, chính là mê người như thế.

Cô còn đang nhìn đến mê mẩn, người cưỡi ngựa đã chậm rì rì đi tới trước mặt cô.

Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, bị ánh mặt trời chói mắt, híp híp mắt nhìn anh: “Anh……”

Lời còn chưa nói ra, trước mắt đột nhiên có một bàn tay duỗi ra.

Cô cúi đầu nhìn, đầu tiên đập vào mắt chính là ngón tay khớp xương rõ ràng…… Lại nhìn lên trên, là cánh tay rắn chắc được lớp áo ôm sát, anh hơi cúi người, đường cong cơ bắp hiện ra trước mắt cô.

Chỉ một tư thế này Thẩm Mộ Xuy đã cảm thấy hồn phách đều bị rút ra.

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Lên đây.”

Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, bắt lấy tay anh.

Du Tùy dùng sức, dưới tiếng kinh hô của người chung quanh kéo Thẩm Mộ Xuy leo lên lưng ngựa, ngồi ổn định đi về phía trước.

Trước khi đi, anh còn ném cho Cố Thư một câu: “Cô ấy cùng tôi cưỡi một con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play