Edit: Claret
Beta: Claret
Cuối cùng Du Tuỳ nghĩ đến fan, cũng vì sau khi xong nhiệm vụ này mình còn có thể trở về Thẩm gia, anh cõng Thẩm Mộ Xuy lên đỉnh núi, hoàn thành nhiệm vụ rồi mới về ngủ.
Cả đoạn đường đạo diễn cũng không thể nói gì, cơ bản là không muốn nói tới hai người nữa.
Ông chỉ trưng ra một biểu cảm hai người thích làm gì thì làm đi.
Sau một ngày rưỡi ghi hình, ba cặp khách mời ít nhiều cũng cãi nhau về một số vấn đề nhỏ, tất nhiên —— trừ việc ăn uống ra, điểm này thì Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ không có gì để cãi cọ.
Fan rất thích cặp đôi này, nhưng một số lại thấy họ dính nhau quá, có vẻ hơi giả tạo.
Cho dù thế nào thì Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ cũng không hề để ý.
Cuộc sống là của họ, tình yêu cũng là của họ, chẳng cần giả vờ, cũng chẳng cần ra vẻ làm gì. Bình thường hai người ở chung với nhau cũng như vậy mà.
Ngày quay cuối cùng ở cổ trấn kết thúc, tổ tiết mục sắp xếp cho mọi người về nhà nghỉ ngơi.
Ban đầu tổ tiết mực định sắp xếp live tất cả một lươt, nhưng mọi người thấy làm thế thì ít chủ đề và cũng chẳng còn gì thú vị nữa, xem xong rồi cũng không xem lại, lại thêm có những nghệ sĩ không sắp xếp được lịch trình nên mới đổi thành kết thức một lần quay thì nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đến địa điểm ghi hình tiếp theo.
Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên nhìn đạo diễn.
Đạo diễn nói: “Địa điểm ghi hình lần thứ hai là ở nước ngoài, cũng là chuyến đi nước ngoài duy nhất của chúng ta. Thế là thỏa mãn mong muốn của số đông nhé, mọi người muốn uống vang đỏ hóng gió biển đúng không?”
Mọi người: “…”
Thẩm Mộ Xuy tất nhiên hơi lo lắng.
Cô vô thức quay lại nhìn Du Tuỳ: “Anh được không?”
Du Tuỳ siết chặt tay cô, không lên tiếng.
Thẩm Mộ Xuy có chút bối rối, cô ngước lên nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, đã chốt địa điểm thật rồi à?”
Đạo diễn gật đầu: “Có gì không được à?”
Thẩm Mộ Xuy ngừng lại, nhìn vẻ mặt phấn khích của Dư Âm và Bối Nguyệt, lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Thực ra đạo diễn hỏi ý ba cặp khách mời rồi mới chốt địa điểm.
Mới bắt đầu đã phỏng vấn, hỏi mọi người muốn đi đâu. Thẩm Mộ Xuy chọn cổ trấn nên mới đến nơi này, Dư Âm muốn đến bãi biển, lâu lắm rồi cô ấy không hóng gió biển. Còn Bối nguyệt muốn tìm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi nên điểm đến thứ ba vẫn chưa công bố.
Đương nhiên Thẩm Mộ Xuy sẽ không nói là trong lòng cô buồn vì họ chọn bãi biển, mỗi người đều có nơi họ muốn đi, tất nhiên cô sẽ không phản đối, huống hồ Dư Âm và những người khác cũng không biết Du Tuỳ sợ nước, không thể ra biển.
Thấy họ vui vẻ, cô lại càng lo cho Du Tuỳ hơn, cô không thể nói mình không đi biển được,
Dư Âm giật mình nhìn cô: “Thẩm lão sư, em cứ nói đi, có sao đâu, em không muốn đi biển à?”
“Không ạ.” Thẩm Mộ Xuy cười nói: “Em chỉ xác định lại thôi.”
Cô tinh nghịch nháy mắt: “Em phải về nhà sắm quần áo, đi biển kiểu gì cũng phải mua đồ đẹp mới được.”
Cô vừa nói lời này sự chú ý của mọi người cũng bị dời đi.
“Đúng đúng đúng, phải mua thêm đồ bơi.”
“Còn cả…”
Ba người xúm vào thảo luận, còn bạn trai thì… bị bỏ quên một bên rồi.
Fans xem livestream âm thầm mặc niệm cho ba người đàn ông đáng thương.
Trên đường về cũng không có livestream.
Sau khi lên máy bay, Thẩm Mộ Xuy tựa lên vai Du Tuỳ hỏi nhỏ: “Sẽ có chuyện gì không anh?”
Du Tuỳ siết chặt tay cô, lắc đầu: “Không sao đâu em”
Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Mộ Xuy, cúi đầu cười một tiếng: “Em yên tâm, anh vẫn kiểm soát được mà.”
“’Thật không đấy?”
Du Tuỳ gật đầu, hôn lên má cô: “’Thật.”
Anh nói: “Nếu anh không kiểm soát được thì vẫn còn em.”
Nghe anh nói vậy Thẩm Mộ Xuy lập tức cười híp mắt: “Em sẽ luôn bên anh, anh đừng sợ.”
“Được.”
Sau khi về nhà, điều đầu tiên Thẩm Mộ Xuy muốn là nghỉ ngơi.
Cô nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, tắm xong cô thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy chương trình đã tạo điều kiện tốt nhất có thể cho bọn họ, nhưng dù sao thì vẫn không bằng nhà mình được. Về mặt này Thẩm Mộ Xuy vẫn thích mình sạch sẽ thơm tho hơn chút nữa.
Du Tuỳ thu dọn đồ đạc xong thì Thẩm Mộ Xuy từ phòng tắm bước ra, cô còn đang ngân nga một bài hát.
Thẩm Mộ Xuy cố tình dựa vào người anh: “Du Tuỳ, anh ngửi thử xem, người em còn mùi gì không?”
Yết hầu Du tuỳ lên xuống, anh nhìn cô gái nhỏ mặc váy ngủ sẫm màu tôn lên nước da trắng ngần, trông cô càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
Trên người cô có hương thơm ngọt ngào khiến người ta rất muốn lại gần cắn một miếng.
Ánh mắt Du Tuỳ tối đi hai phần, anh phối hợp cúi đầu xuống ngửi thử, khàn giọng nói: “Thơm.”
Anh ôm cô trong lòng, thì thầm: “Thơm lắm.”
Thẩm Mộ Xuy cười vui vẻ.
“Có thật không?”
Cô ôm lấy cổ Du Tuỳ: “Thế anh hôn một cái đi.”
Du Tuỳ cúi xuống hôn, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em không mệt à?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt.
Du Tuỳ khẽ cười, đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô.
Nếu không mệt thì làm việc gì đó cho mệt vậy.
Bạn gái đưa tới tận miệng thế này rồi, sao Du Tuỳ lại không phối hợp được chứ.
Thẩm Mộ Xuy “ưm ưm” hai tiếng, chưa kịp phản đối Du Tuỳ đã ra tay rồi.
Cuối cùng, suy nghĩ của cô bay đâu hết, cô nghĩ mãi không ra tại sao mình chỉ nhờ Du Tuỳ ngửi mùi trên người thôi mà đã tiến triển đến bước này rồi.
Thẩm Mộ Xuy không thể chống cự, ban đầu cô còn hơi khó chịu, nhưng dần dần cả cơ thể cô chìm đắm trong động tác của Du Tuỳ, suy nghĩ của cô bị anh dẫn dắt, bị anh giày vò, toàn bộ tâm trí cô đều bị anh chiếm mất.
…
Sau khi kết thúc Thẩm Mộ Xuy đi tắm, lần nữa bước từ phòng tắm ra.
Cô mở mắt nhìn người ôm mình, chọc chọc cánh tay anh: “Hồi nãy em không có ý đó đâu.”
“Hử?”
Du Tuỳ nhướng mày, giọng anh khàn khàn: “Ý nào cơ?”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Em…có quyến rũ anh đâu.”
Du Tuỳ cười: “Anh biết.”
Anh hôn lên mắt cô: “Nhưng anh vừa thấy em là bị quyến rũ mất rồi.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Không biết tại sao rõ ràng cô rất ngượng, nhưng nghe Du Tuỳ nói vậy cô lại thấy rất vui.
Cô cố kìm khoé miệng đang nhếch lên để che giấu sự phấn khích của mình.
“Ngủ đi.”
“Ừm.”
Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giấc ngủ này Thẩm Mộ Xuy là giấc ngủ thoải mái nhất trong mấy ngày qua.
Có lẽ là do vận động thể lực trước khi ngủ nên cô ngủ một giấc đến lúc tự thức dậy, tâm trạng còn vô cùng thoải mái.
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Hiếm khi Du Tuỳ còn chưa ngủ dậy.
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, giơ tay nghịch lông mi của anh.
“Du Tuỳ.”
Du Tuỳ “Ừm”, nắm lấy tay cô nhét vào chăn: “Em đừng nghịch.”
Thẩm Mộ Xuy cười vùi đầu vào lòng anh: “Em đói.”
Du Tuỳ mở mắt ra nhìn cô.
Cô gái nhỏ trong lòng anh mỉm cười, đôi mắt sáng như sao. Tim đập nhanh hơn, anh cúi đầu hôn cô, bình thản hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Hồi ở cổ trấn tự làm cơn nhiều rồi, giờ mình ra ngoài ăn đi.”
Du Tuỳ nhìn cô: “Em muốn ra ngoài ăn gì?”
Anh dậy đi rửa mặt, tiện tay kéo Thẩm Mộ Xuy vào phòng tắm luôn. Hai người đứng cùng một chỗ, cùng nhìn vào gương làm cùng một động tác.
Cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, mỗi điều nhỏ nhặt thôi cũng vô cùng đáng quý.
Đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong, Thẩm mộ Xuy bảo mình muốn ăn KFC.
Du Tuỳ im lặng mấy giây rồi vẫn đồng ý với “Người bạn nhỏ.”
Hai người ra đường, mặc dù đã ăn mặc xuề xoà rồi nhưng ở một nơi có nhiều người trẻ tuổi như KFC thì vẫn bị nhận ra.
Chẳng mấy chốc, trên mạng xuất hiện những bức ảnh Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đến KFC cùng nhau.
Nhiều cư dân mạng tò mò…Hoá ra nghệ sĩ cũng giống chúng ta, cũng đi ăn KFC.
Cũng có không ít cư dân mạng phản đối Du Tuỳ, sao lại dẫn Thẩm lão sư của tụi này đi ăn KFC được thế! Không hợp lý tí nào, mãi mới được về nhà, đáng lẽ phải đưa Thẩm lão sư đi ăn một bữa thịnh soạn chứ.
Du Tuỳ hiếm khi đăng bài Weibo.
Du Tuỳ V: Bé con nhà tôi tự nhiên thèm ăn, không ngăn lại được.【hình ảnh】
Thẩm Mộ Xuy nhận danh hiệu “bé con” này.
Thẩm Mộ Xuy V: Tại tôi tại tôi, tôi chỉ là một đứa nhỏ thích ăn KFC thôi mà. Mọi người không thấy bánh tart trứng ở KFC siêu ngon sao? Aaa tui thích lắm đó ~~
Hai người vừa đăng Weibo xong, lập tức có rất nhiều fan bị bọn họ ngược đến đau cả mề.
【Túm quần lại là hai anh chị đang nói tiếng gì vậy? Huhuhu lại còn ‘bé con nhà tôi’ nữa cơ, Tuỳ Thần xem Thẩm lão sư như em bé mà nuôi đấy hả? 】
【Trong chương trình đã bị hai người ngược, ngoài chương trình vẫn bị hai người người, huhu em đã khóc rất to đấy.】
【Hai người này sến quá rồi đó!】
【Cuộc sống khó khăn quá, em cần thêm chút động lực bằng sự ngọt ngào của Tuỳ Thần và Thẩm lão sư.】
【Không nói nhiều, mị không có bạn trai mua cho nhưng mị tự mua được bánh tart trứng, tự gọi đồ ăn được nhé.】
【Cẩu lương mang tên bánh tart trứng hôm nay đã tớiiiii】
Thẩm Mộ Xuy thấy bình luận thì bật cười, thảo luận với Du Tuỳ.
“Đây cũng gọi là cẩu lương nữa hả anh?”
Du Tuỳ lấy khăn giấy lau khoé miệng cho cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không tính.”
Đây là cuộc sống thường ngày của họ mà thôi.
Thẩm Mộ Xuy vui vẻ lướt bình luận: “À đúng rồi, lát nữa anh có việc à?”
“Ừ, anh đến trường quay.”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu, đáng thương: “Em cũng thế, em phải đến công ty, thể nào chị Lộ cũng nói em một trận cho coi.”
Du Tuỳ bật cười, ôm lấy cô: “Chị Lộ nói em thì em mách anh.”
“Sau đó thì sao?”
Du Tuỳ nghĩ nghĩ: “Anh sẽ giúp em.”
Hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lấp lánh: “Được, được.”
Du Tuỳ nói được làm được.
Ăn sáng xong, hai người thay đồ rồi cùng nhau ra ngoài.
Nhưng trước khi Du Tuỳ đến trường quay, anh phải đưa công chúa nhỏ đến công ty trước.
Lý Lộ xuống đón, lúc đầu chị không thấy Du Tuỳ, vừa định giảng cho Thẩm Mộ Xuy một bài thì tiếng Du Tuỳ bên cạnh vang lên.
“Chị Lộ.”
Lý Lộ: “Cậu cũng đến à?”
Du Tuỳ cười, chỉ Thẩm Mộ Xuy: “Em đưa Ngủ Ngủ tới.”
Lý Lộ liếc nhìn nghệ sĩ nhà mình: “Vất vả rồi.”
Du Tuỳ thản nhiên: “Không vất vả đâu, chỉ xin chị Lộ để cho một đường đi thôi.”
Lý Lộ: “…”
Cô thấy Thẩm Mộ Xuy đang nháy mắt với mình, dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, chị không bắt nạt bạn gái cậu đâu, em ấy cũng là báu vật trong tay của chị mà, cậu cứ đi làm việc của cậu đi.”
“Cảm ơn chị Lộ.”
Du Tuỳ đi rồi, Lý Lộ mới nhéo nhéo mặt cô, cảm giác rất đã, không nhịn được nói: “Giờ Thẩm lão sư thông minh thật, cũng biết mách người yêu cơ đấy.”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì, ôm lấy tay chị nũng nịu: “Đâu có đâu, em biết chị Lộ sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo mà, em chỉ bảo Du Tuỳ nhắc chị có chút xíu thôi.”
Lý Lộ liếc cô: “Hai cô cậu bày trò như thế, chị còn nói được gì nữa.”
Chị hừ một tiếng: “Dù sao thì bây giờ…cả nước đều biết hai cô cậu yêu nhau ngọt ngấy như nào rồi.”
Thẩm Mộ Xuy rất vô tội.
“Không phải yêu nhau đều như vậy hết à?”
“Làm gì có ai phát ngấy giống hai cô cậu.”
Thẩm Mộ Xuy lại càng vô tội: “Em đã yêu đương bao giờ đâu, sao mà biết người ta có phát ngấy như thế không.”
Lý Lộ: “…”
Chị không nói lại được Thẩm Mộ Xuy.
Chị day mi tâm, trừng mắt nhìn: “Em bớt cãi bướng đi.”
Thẩm Mộ Xuy lại nói tiếp: “Hơn nữa, từ bé đến giờ em chỉ thích mỗi Du Tuỳ, mà cuộc đời cũng chỉ dài từng ấy, sao lại không trân trọng chứ? Lúc nào nên ngọt ngào thì ngọt ngào, cần thể hiện thì thể hiện, chẳng lẽ không đúng sao?”
Cô luôn như thế, khi có được rồi thì phải trân trọng, yêu thương hết mình.
Đừng để mình phải hối tiếc.
Lý Lộ: “Không phải.”
Chị dừng lại nhìn cô: “Cô đây là định thồn cẩu lương vào mồm chị đấy hả?”
Thẩm lão sư càng vô tội hơn: “Em có đâu, em chỉ nói sự thật thôi mà.”
Lý Lộ: “…”
Đây mới là điều khiến chị càng bực mình này!!!