Chương 7

Bạn đã từng dỗ con nít khóc lóc om sòm bao giờ chưa? Lại là cái loại giảng đạo lý không thông, chỉ biết dùng tiếng khóc che kín thanh âm nói chuyện của bạn ấy.

Nói thật, trước khi Lăng Điềm Điềm khóc lóc, thật sự là Lăng Dục Cẩn còn chưa từng lĩnh hội qua lực sát thương của đám con nít.

Bị làm cho tê cả da đầu, Lăng Dục Cẩn cầu cứu nhìn người nhà, không nghĩ tới người nhà cậu ngược lại có chút hoài niệm, "Lúc nhỏ Cẩn bảo cũng khóc như vầy, trước kia nghe chỉ cảm thấy lo lắng, bây giờ lại có vài phần quen thuộc."

"Đúng vậy, lúc đó còn đang suy nghĩ, Cẩn bảo nhỏ như vậy, làm sao lại có thể khóc ra tiếng lớn như thế chứ, bây giờ nhìn lại Điềm Điềm, thật đáng yêu!"

Người chưa từng với người từng nuôi qua trẻ nhỏ đúng là không giống nhau, thuần thục ôm cây nhỏ quơ quơ, sau đó bỏ vào trong lồng ngực Lăng Dục Cẩn, để cho Lăng Dục Cẩn đang không biết làm sao tiếp tục dỗ.

Còn lưu lại một câu cổ vũ, "Cố lên~"

Này này, cái này có gì hay mà cố lên?

Nhưng do cũng biết hành vi mình đoạt thức ăn rất quá đáng, Lăng Dục Cẩn cũng kiên trì bắt đầu dỗ Lăng Điềm Điềm.

"Không khóc không khóc, là tớ sai, bây giờ tớ làm cho cậu một ly nước dưa hấu nữa được không?"

Lăng Điềm Điềm không phản ứng tới Lăng Dục Cẩn, tiếp tục khóc hôn thiên ám địa.

"Lại thêm một ly nước chanh?"

"Thật sự?" Nói dừng là dừng, Lăng Điềm Điềm thút thít một tiếng, run run bọt nước trên lá non, xác nhận lại một lần.

Quả thực làm cho túi khóc này nín được, Lăng Dục Cẩn gật mạnh đầu, mang Lăng Điềm Điềm tới phòng bếp.

Mỗi ngày đều ăn nhiều thứ vậy mà đi nơi nào rồi? Lăng Dục Cẩn tựa vào bên cạnh khung cửa nhìn Lăng Điềm Điềm đang ùng ục ùng ục uống nước trái cây, thuận miệng hỏi, "Lăng Điềm Điềm, cậu thích khóc như vậy thế có phải là con gái không?"

"Cậu mới là con gái, tớ là con trai!" Lăng Điềm Điềm lập tức phản bác, tỏ vẻ giới tính của mình không có dao động.

À há, là một cái cây mà còn có thể phân ra được giới tính sao?

"Lăng Điềm Điềm, cậu nói coi chỗ nào của cậu giống con trai?" Khaonh tay trước ngực, Lăng Dục Cẩn buồn cười bắt đầu đùa Lăng Điềm Điềm.

"Hừ hừ, bởi vì tớ đáng yêu như vậy, thế nên tớ nhất định là con trai!" Lăng Thanh Huyền nói con trai đều đặc biệt đáng yêu, Lăng Điềm Điềm đối với định vị của mình vẫn rất rõ ràng.

Hửm, đáng yêu?

"Lăng Điềm Điềm, cậu khẳng định không biết khiêm tốn điệu thấp là gì!" Lăng Dục Cẩn quả thực vô lực phun tào, Lăng Điềm Điềm rốt cuộc là có tự tin từ đâu mà tự cảm thấy nó đáng yêu??

Còn có, vụ "đáng yêu như vậy nhất định là con trai" thì không nên dạy cho Lăng Điềm Điềm!

"Cho nên, Đại bảo, cậu đang ghen tị tớ à?" Lăng Điềm Điềm uống no nước trái cây, cọ sạch sẽ lá cây liền nhảy xuống đứng trước mặt Lăng Dục Cẩn.

Lăng Điềm Điềm cũng bắt trước Lăng gia gọi Lăng Dục Cẩn là Cẩn bảo, chỉ là lúcmỗi lần nói từ "Cẩn" Lăng Điềm Điềm luôn bị Lăng Dục Cẩn cười nhạo giọng mũi không rõ, là một cái cây có tự tôn, Lăng Điềm Điềm liền tự chủ trương đổi "Cẩn bảo" thành "Đại bảo".

"Ha hả, đúng đúng đúng, tớ chính là ghen tị cậu đặc biệt đáng yêu!" Lăng Dục Cẩn giật giật khóe miệng trả lời Lăng Điềm Điềm.

"Aiz, ghen tị tớ là chuyện bình thường, cậu không cần phải khổ sở, tớ đi ra ngoài chơi đây~" Người quá mức ưu tú chính là như vậy, phải thừa nhận ánh mắt cùng với áp lực khác người thường, Lăng Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ nó có thể hiểu được tâm tình của Lăng Dục Cẩn, sau đó tâm tình tốt quơ quơ lá cây với Lăng Đại bảo, nhảy lên chậu hoa nhỏ có thể phi hành, vèo một tiếng liền ly khai.

Lăng Dục Cẩn phát thệ, cậu và Lăng Điềm Điềm bát tự không hợp, sớm hay muộn gì sẽ có một ngày đánh nhau!

"Lăng Điềm Điềm, tớ cảnh cáo cậu, nếu lại gọi tớ là Đại bảo tớ liền ném cậu đi!"

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Lăng Điềm Điềm không biết xấu hổ cáo trạng, "Mẹ ôm con một cái đi, Đại bảo khi dễ con kìa~"

Sau đó Lăng mẹ bị manh không chịu được, giúp Lăng Điềm Điềm hả giận, "Cẩn bảo, không được khi dễ Điềm Điềm!"

Lăng Dục Cẩn: "..." Lăng Điềm Điềm, cậu tốt nhất nên cầu nguyện mình sẽ không dừng trên tay tớ!

Có Lăng Điềm Điềm chọc cười, nguyên bản tưởng rằng thời gian một tháng chờ đợi sẽ rất khẩn trương cùng bối rối, trên cơ bản thì không có gì cảm giác gì liền kết thúc, lại đến thời gian hôm nay chấm dứt phụ thân, cả nhà ngồi vây quanh trong phòng khách, bắt đầu thương lượng về lữ trình ngày mai tới thế giới tinh tế.

Trải qua gần một tháng phổ cập tri thức, đối với tinh hệ Como cùng với Đồ Dương thế giới thì người có độ tiếp thu tốt nhất dĩ nhiên là Lăng ba Lăng mẹ, có thể là ôm tâm tình "dù sao những thế giới đó mình cũng không hiểu, cứ tiếp thu tất cả là được rồi", hoàn toàn như hai vợ chồng đang hưng trí dạt dào chuẩn bị cùng bọn nhỏ đi du lịch, ôm chậu hoa nhỏ hỏi Lăng Điềm Điềm, "Đúng rồi, Điềm Điềm, chúng ta có thể cầm theo hành lý qua không? Có cần mang thêm một chút quần áo không?"

Tuy rằng không biết cụ thể là đi tới tinh hệ Como thế nào, nhưng chuyện này cũng không phải thật có thể cầm theo vali hành lý, còn xoạt xoạt chụp ảnh lưu niệm giống cái loại đoàn tham quan du lịch, Lăng ba Lăng mẹ à, không cần làm như vậy đâu!

Lăng Kiệt Sâm cảm thấy mình vẫn phải khuyên nhủ ba mẹ một chút, rõ ràng cả nhà xuyên qua là một đề tài thực nghiêm túc, tại sao đột nhiên lại chệch thành cái dạng này rồi?

Lăng Điềm Điềm cao thấp động động lá cây, chủ động đề nghị, "Không mang theo hành lý, chúng ta mang cái nhà này qua luôn được không?" Là một chuyên gia vượt thời không, đồ vật mà Lăng Điềm Điềm muốn mang theo càng nhiều, cái gì mà chuỗi chuông gió trên ban công, máy ép nước trái cây trong phòng bếp, quả bóng cao su lớn có thể lăn qua lăn lại trong phòng khách, toàn bộ đều muốn mang đi.

Coi chuyện xuyên qua trở thành chuyện chuyển nhà, Lăng Điềm Điềm, cậu trâu bò như vầy, những fan cuồng nhiệt ở tinh hệ Como với Đồ Dương thế giới có biết không?

"Tớ cần một đồ vật có thể đại biểu cho căn nhà này." Lăng Điềm Điềm rốt cục cũng thần côn một phen.

Lăng ba Lăng mẹ đứng dậy đi lấy giấy bút chuẩn bị vẽ một căn nhà trên mặt phẳng, Lăng Kiệt Sâm đi vào phòng ngủ lấy ra bộ mô hình mà mình thích nhất, còn Lăng Thanh Huyền thì không biết từ đâu tìm được lá bùa với chu sa, chỉ có Lăng Dục Cẩn là dừng một chút, yên lặng xoay người lên lầu, lấy ra giấy bất động sản trong nhà.

Sự thật chứng minh, nếu như vẫn đang ở trên địa cầu, thì phải tin tưởng lực lượng công chứng của cơ quan quốc gia, so với những thứ khác, giấy bất động sản mới là mấu chốt để tiểu biệt thự của Lăng gia cũng cùng đi tới thế giới tinh tế.

Lăng Dục Cẩn cảm thấy mình cũng có thể chuẩn bị bắt tay viết tiểu thuyết rồi, có lẽ cách hành văn hoặc là tình tiết không sánh bằng người khác, nhưng về phần não động mà nói, tuyệt đối có thể trổ hết tài năng!

Dù sao, một cái cây cộng với một tờ giấy bất động sản là có thể để cho Lăng gia mang theo tiểu biệt thự cùng tới tinh hệ Como, lời này nói ra ngay cả Lăng Dục Cẩn cũng không tin nổi.

"Vậy thừa dịp lúc này siêu thị vẫn chưa đóng cửa, hai chúng ta đi mua vài thứ về thôi." Lăng ba Lăng mẹ sợ sau khi đi tới tinh hệ Como lại không thích ứng được ẩm thực địa phương, cho nên muốn chuẩn bị trước một chút rau dưa và thịt cá, ừm, bọn nhỏ rất thích ăn ớt muối, phải mua nhiều thêm mấy bình.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền cũng kịp phản ứng, lập tức chạy lên lầu, nếu phần cứng của hai người bọn họ cũng có thể mang theo tới thế giới tinh tế, vậy lúc này không tải xuống trước một vài phim truyền hình hay tiểu thuyết gì đó để coi lúc rảnh, thì đợi tới khi nào?

Nháy mắt trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm, Lăng Điềm Điềm tò mò, "Đại bảo, cậu không có thứ muốn chuẩn bị sao?" Vừa nói, một bên nhờ Lăng Dục Cẩn hỗ trợ tải xuống hai phần trò chơi.

Vươn tay giúp Lăng Điềm Điềm tải 《 Thực vật đại chiến cương thi 》 cùng với 《 Nạn đói 》 xuống máy tính, Lăng Dục Cẩn không nghĩ ra mình còn thiếu cái gì, đột nhiên cười cười, đụng đụng lá cây Lăng Điềm Điềm, "Đi nào, tớ mang cậu tới tiệm sách!"

Đoạn thời gian trước, khi biết tháng sau phải đi tới thế giới tinh tế, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền liền lén lút ném hết đi sách giáo khoa trung học, nhưng là một học sinh, cho dù xuyên qua thì làm sao có thể ngăn cản nổi bước chân ôn tập đâu?

Lăng Dục Cẩn xấu xa mỉm cười, bỏ Lăng Điềm Điềm vào trong túi áo, dùng chiếc xe nhỏ chạy bằng điện chạy tới tiệm sách mua thật nhiều sách, sau đó ở trong ánh mắt gần như bị sét đánh của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền, khiêng ba thùng sách giáo khoa tới phòng khách, thoải mái vỗ vỗ bụi trên tay, "Đi thôi, Điềm Điềm, giờ chúng ta đi tải xuống một ít tài liệu giảng dạy."

Nhìn nhìn Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền giống như đang bị đóng đinh, Lăng Điềm Điềm chạy chậm đuổi kịp theo Lăng Dục Cẩn, hơi run run một chút, Đại bảo quả nhiên là người không thể chọc nhất trong nhà, những quyển sách giáo khoa này nhất định là trả thù Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền vừa rồi cười nhạo thói quen sinh hoạt của Lăng Dục Cẩn giống như cán bộ kỳ cựu, không có sở thích!

Lăng Điềm Điềm ngoan ngoãn đi theo phía sau Lăng Dục Cẩn làm cái đuôi, nhìn Lăng gia vội đến vội đi, lần đầu tiên cảm thấy, mình có thể vượt qua thời không không phải là "tai tinh" hay là "họa nguyên" làm cho người khác sợ hãi! Nhìn đi, ở trong Lăng gia nó không khiến cho người khác chém gϊếŧ cướp đoạt, cửa nát nhà tan, cũng không có làm người khác tham lam đánh mất lý trí.

Thật tốt!

Ừ, nếu Lăng Đại bảo không trộm bỏ thêm một ít nước cà rốt vào trong nước chanh của mình thì càng tốt.

"Sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy?" Lăng Dục Cẩn đang giúp Lăng Điềm Điềm tải vài trò chơi được đánh giá rất cao, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy cái cây bên người đang có tâm tình tốt lay động.

"Hì hì, Đại bảo, cậu có yêu tớ không?" Lăng Điềm Điềm đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

Đối với trình độ tự kỷ của Lăng Điềm Điềm lại có nhận thức mới, Lăng Dục Cẩn nhẹ nhàng đụng đụng lá non của Lăng Điềm Điềm, ngạo kiều mở miệng, "Mặt cậu dày như vậy, khẳng định không yêu!"

Đối mặt với một cái cây có thể đúng lý hợp tình mà khen chính mình đáng yêu, Lăng Dục Cẩn không thể cổ vũ loại tính cách da mặt dày này của Lăng Điềm Điềm.

Dùng hai mảnh lá quyến luyến quấn lấy ngón tay của Lăng Dục Cẩn, Lăng Điềm Điềm nhẹ giọng khẩn cầu, "Đại bảo phải nhớ kỹ lời của cậu đó, không nên yêu tớ, ngàn vạn lần không nên." Lúc còn là tồn tại "thời không kỳ tích" và Phá Thiên, năng lực xuyên qua thời không cùng nghịch chuyển số mệnh làm cho người khác mơ ước không thôi, Lăng Điềm Điềm có quá nhiều người yêu, nhưng những cái đó cũng không phải là ấn tượng gì tốt, bởi vì bọn họ yêu, cho nên muốn độc chiếm cùng chiếm hữu, thậm chí có cuồn cuộn không dứt người bởi vì Lăng Điềm Điềm mà nhiễm máu tươi mất đi sinh mệnh, gϊếŧ người đoạt bảo, vứt thê khí tử, rất nhiều bi kịch xảy ra chỉ vì trở thành người duy nhất có được Lăng Điềm Điềm.

Yêu, chính là thương tổn cùng lợi dụng, Lăng Điềm Điềm không muốn mất đi cuộc sống như bây giờ, cho nên khẩn cầu Lăng Dục Cẩn không nên thương nó, cho nó uống nước cà rốt cũng tốt, lừa nó ăn khổ qua xào cũng được, cứ giống như bây giờ, xin đừng thay đổi.

Lăng Điềm Điềm từng gặp qua rất nhiều người ở trước mặt nó trở mặt thành thù, hãm hại lẫn nhau. Nó đã sợ người khác có ý nghĩ muốn chiếm hữu mình, nó chỉ muốn an tĩnh làm một viên hạt châu hoa văn xinh đẹp, nó hi vọng được tiếp tục đứng trong Lăng gia cọ ăn làm nũng, đừng đuổi nó đi, cũng đừng sinh ra lòng tham.

"Hừ, quỷ làm nũng!" Sau khi Lăng Dục Cẩn nghe thấy lời Lăng Điềm Điềm nói nhỏ, đặt Lăng Điềm Điềm trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy tâm tình đột nhiên có chút áp lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play