Chương 43

Bởi vì quan ngoại giao phải mang theo người nhà, cho nên, tin tức Lăng gia theo Lăng Thanh Huyền cũng được truyền xuống.

Lăng ba Lăng mẹ ngồi cạnh nhau, đang xem tờ giấy giới thiệu về phong cảnh.

Không chừng lát nữa sẽ cần dùng đến đấy~

Dù sao, trong vũ trụ này, con người tuy đứng đầu, nhưng ngẫu nhiên cũng là sinh vật bị lựa chọn làm thức ăn.

Có vài loại chủng tộc có khẩu vị đối với sinh vật hình người, trước tiên phải chuẩn bị trước đã.

Mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì đang vội vàng thí nghiệm trọng lực thể năng trong phòng thiết bị cực hạn gần đó, miễn cho lát nữa Lăng Thanh Huyền khi đi vào sẽ phá hư toàn bộ mấy thứ này, khẳng định sẽ phải đền tiền!

"Thôi thôi, lát nữa em sẽ cố giữ bình tĩnh!" Khi biết cuộc thi quan ngoại giao không cần đọc sách làm bài, tâm tình Lăng Thanh Huyền lập tức sáng sủa lên, thấy anh và em trai viết trên giấy những công thức gì đó đã cảm thấy choáng váng đầu óc, vỗ vỗ bả vai hai người để cho bọn họ yên tâm, lát nữa cô nhất định sẽ bình tĩnh, sẽ không xúc động!

Hơn nữa, cho dù Lăng Dục Cẩn có tính ra trị số cụ thể này nọ thì cô nàng học dở vật lý như Lăng Thanh Huyền cũng không có khái niệm, còn không bằng khỏi uổng phí sức lực.

Lăng Dục Cẩn & Lăng Kiệt Sâm: "..."

Được rồi, em (chị) vui vẻ là được.

Tất cả những người đang đợi phỏng vấn thành quan ngoại giao được yêu cầu đi vào một căn phòng lớn, bên trong có những máy móc trí năng, chúng sẽ không ngừng thay đổi thành các tình huống để xem thử phản ứng của những người được phỏng vấn.

Mà người nhà của nhóm được phỏng vấn chỉ có thể ngồi cạnh khu nghỉ ngơi, nhìn lên màn hình trên vách tường để xem trực tiếp.

Lăng Thanh Huyền phải tới xếp hàng chờ phỏng vấn, còn bốn thành viên trong Lăng gia thì đi tới khu nghỉ ngơi ngồi. Trước khi chia nhau ra, ngoài việc nói cố lên với Lăng Thanh Huyền thì Lăng Dục Cẩn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không nghĩ tới lại bị Lăng Thanh Huyền phất phất tay đánh gãy.

"Cẩn bảo, chị biết em muốn nói gì. Yên tâm đi, chị biết thú thái của chị có hơi lớn một chút, nhưng Liên Bang lớn như vậy, khẳng định sẽ còn có giống loài lợi hại hơn. Là long thì không nên kiêu ngạo tự mãn, chị sẽ không khinh thường ai. Yên tâm, chị tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó, mọi người chờ con trở lại!"

Lăng ba Lăng mẹ và Lăng Kiệt Sâm lập tức quay đầu trừng Lăng Dục Cẩn. Sao con (em) lại có thể nói cho tiểu Huyền loại tin tức sai lầm như này?

Lăng Dục Cẩn nhìn bóng dáng đi không quay đầu lại của Lăng Thanh Huyền, quả thực muốn làm tay Nhĩ Khang*, "Không có, con đang muốn nói, bạo long vốn là thú thái có ưu thế nghiền áp, ý con là nếu chị có thể thủ hạ lưu tình thì nên thủ hạ lưu tình!"

Chị, chị hãy nghe em nói đã, chớ điiii!

Đây chỉ là cuộc phỏng vấn quan ngoại giao mà thôi, không cần phóng ra sát khí mạnh đến vậy đâuu!

Lăng Dục Cẩn bất đắc dĩ lau mặt, lấy ra Lăng Điềm Điềm từ trong túi tiền, "Trong điều lệ bảo hộ quan ngoại giao có phải là có một quy định, đó là cư dân địa phương không được lấy nhân viên quan ngoại giao làm thức ăn?"

"Có!" Lăng Điềm Điềm gật đầu.

"Vậy có quy định là nhân viên quan ngoại giao không được lấy cư dân địa phương làm thức ăn không?"

"Hình như là không có!" Lăng Điềm Điềm run run lá, dạo một vòng trên mạng sau đó nói cho Lăng Dục Cẩn biết đáp án.

"Nhưng tớ cảm thấy, rất nhanh sẽ có."

Đó đúng là một tin tức để cho người ta khổ sở.

Lăng Điềm Điềm dùng lá cây chọc chọc tay Lăng Dục Cẩn, an ủi nói, "Liên Bang sẽ không để cho một con bạo long duy nhất chết đói đâu, yên tâm đi."

Lăng Dục Cẩn: "..."

Vẫn đừng nên an ủi tớ thì hơn.

Kiếm chút tiền thật không dễ dàng.

Còn lại chỉ có thể ký thác hy vọng tới chất lượng thiết bị trong phòng phỏng vấn quan ngoại giao của Liên Bang, ít nhất nên rắn chắc hơn phòng thay đồ ở trường học.

Lúc này phỏng vấn còn chưa bắt đầu, người đang xếp hàng chờ lại không ít, đám người Lăng Dục Cẩn nhìn thấy không ít người trên màn ảnh đảo qua đảo lại, ít nhất cũng trên trăm.

"Lần thi quan ngoại giao này chỉ có ba người trúng tuyển mà ở chỗ này lại có nhiều người xếp hàng như vậy, áp lực cạnh tranh thật lớn." Lăng ba Lăng mẹ trước đó còn cảm thấy con gái nhà mình thân hình cao gầy, cơ thể hoàn hảo. Nhưng vừa rồi nhìn thấy màn ảnh đảo qua, trong đội ngũ có không ít người chờ phỏng vấn hoặc là có chiều cao vượt qua hai mét, hoặc là có cân nặng nhìn là thấy đã vượt qua một trăm kg, như có thể ép Lăng Thanh Huyền thành bã ấy.

Một mét chín thì thế nào, Lăng Thanh Huyền đứng trong đó thoạt nhìn quả thật cứ như cây liễu trước gió, vòng eo nhỏ đôi chân dài kia có thể chịu nổi những người kia đụng một cái sao?

"Hay là, mình không đi tới tinh cầu Sinh Mệnh Thụ nữa. Xem thử coi có thể tìm người nào đó để mua nhựa cây không?" Lăng ba Lăng mẹ càng nhìn càng cảm thấy lo lắng, trong cái đội ngũ đó vốn đã ít con gái, Lăng Thanh Huyền lại còn gầy yếu đơn bạc như vậy nữa chứ.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không biết nên nói cái gì, vươn tay bắt lấy Lăng Điềm Điềm, để Lăng Điềm Điềm phụ trách giải thích cho Lăng ba Lăng mẹ hiểu rằng, Lăng Thanh Huyền không hề gầy yếu đơn bạc chút nào cả!

Bị ủy thác giải thích cho Lăng ba Lăng mẹ, Lăng Điềm Điềm nghĩ nghĩ, sau đó tìm được một câu trả lời khiến cho Lăng ba Lăng mẹ lập tức yên tâm, "Lát nữa phỏng vấn có thể dùng thú thái, sẽ không có ai dám khi dễ bạo long đâu!"

Xem ra Lăng ba Lăng mẹ sẽ không bao giờ rối rắm về vấn đề gầy yếu nữa, dù sao bạo long chính là một con vật rất lớn...

_(: з" ∠)_

Rất nhanh, tất cả những người xếp hàng chờ phỏng vấn liền đi vào trong một căn phòng lớn, hình ảnh trên màn ảnh chợt chuyển, nước chảy róc rách cùng rừng cây xanh um, cùng với năm vị quan phỏng vấn ngồi bên cạnh.

Bởi vì có sự tồn tại của đa gien giả, Liên Bang đã không còn lưu hành việc dùng bề ngoài để phán đoán giới tính nữa. Dù sao nam, nữ và người có giới tính khác cũng có không ít. Khi gặp được vài chủng tộc chỉ là nam hoặc là nữ hoặc là không phải nam cũng không phải nữ, đều đặc biệt bỏ qua giới tính.

Cho nên, trong năm vị quan phỏng vấn có hai vị có giới tính nữ với chiều cao khủng và đôi chân dài, cùng một vị có giới tính nam có hình thể nhỏ xinh đáng yêu, còn có hai vị không xác định được giới tính. Chuyện này còn làm cho Lăng ba Lăng mẹ xém nữa tưởng thẻ tên bị đặt sai chỗ cơ!

"Người phỏng vấn từ số 1 đến 138, xin chào, bây giờ mời mọi người tìm ghế ngồi xuống." Vị nam quan phỏng vấn ngồi cuối cùng bên phải cầm tư liệu trong tay nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu mở miệng nói với đám người trước mặt.

Chỗ ngồi? Ở đâu?

Hơn một trăm người vừa mới tiến vào cửa liền quay qua quay lại tìm ghế ngồi, nhưng bối cảnh rừng cây dã ngoại khiến cho bọn họ trong một thoáng nhìn không ra ý của quan phỏng vấn, ở đây trừ dòng suối nhỏ thì chính là cây cối, đi đâu mà tìm chỗ ngồi bây giờ?

Cũng không thể đốn củi ở đây để làm một cái ghế gỗ chứ?

Khoan đã, hình như là thật sự có thể nha.

Sau khi quan phỏng vấn nói xong liền lấy ra một cái đồng hồ cát rồi híp mắt lại, nhìn từ xa trông cứ như là đang ngủ vậy. Có hai người gan lớn thử biến thân, sau đó dùng vuốt đốn ngã hai cái cây, tiếp đó thấy quan phỏng vấn cũng không có phản ứng gì khác.

Đại khái ý tứ của năm vị quan phỏng vấn khi không nói lời nào chính là để cho mọi người tự tiện?

Những người còn lại bị hai người biến thân đốn cây kia đánh thức, không ít người sôi nổi biến thân rồi đi tới rừng cây bên cạnh, cho dù những người là thuần nhân loại không thể lấy thú thái đốn cây thì cũng hợp lại hai ba người cùng hợp tác, nghĩ ra biện pháp chế tạo được một chiếc ghế gỗ đơn giản.

Khảo hạch cuộc thi quan ngoại giao Liên Bang chính là nổi danh về xảo quyệt, trong 138 người được phỏng vấn lại chỉ chọn ra ba người, bây giờ nhất định phải tranh thủ cho quan phỏng vấn có ấn tượng tốt về mình.

Ít nhất phải làm ra ghế gỗ trước khi đồng hồ cát dừng lại!

Cũng mặc kệ về ngoại hình cái ghế ra sao, chất lượng cũng không phải là vấn đề. Cả đám sôi nổi đốn ngã cái cây có phẩm chất thích hợp, sau đó liền cố gắng ghép chúng lại, có thể ngồi xuống là được rồi.

Nhóm người nhà đang dán mắt vào màn hình nhìn thấy như thế cũng sôi nổi gật đầu.

"Nghe những người được thông qua trước kia nói, nội dung phỏng vấn chính là phải dùng đầu óc, năng lực thủ công phải mạnh. Bà xem kìa, tốc độ làm ghế của đứa con nhà tôi nhanh như vậy, khẳng định sẽ được quan phỏng vấn chú ý tới!"

"Đấy cũng chưa lợi hại bằng con tôi. Nó chính là người có phản ứng dùng cây làm ghế đầu tiên đấy, mà thú thái lại là gấu ngựa nữa, lực cạnh tranh rất mạnh nhé."

"Ôi thì ra đó là con bà à? Thật lợi hại, khẳng định cậu nhóc đấy sẽ chiếm một trong ba vị trí đầu."

Thanh âm nói chuyện bên cạnh cũng không lớn, nhưng Lăng ba Lăng mẹ nhịn không được mà cố lưu ý nghe, sau đó họ liền có chút phát sầu nhìn về màn hình, phát hiện trong một đám người thì Lăng Thanh Huyền có vẻ đặc biệt không hợp, bởi vì cô căn bản không hề động thứ gì.

Còn nguyên nhân thì những thành viên trong Lăng gia đều có thể đoán được ——

Lăng Thanh Huyền không hề biết làm thủ công! Thứ như ghế gỗ này cũng coi như là yêu cầu cao, càng không có hy vọng.

Có khả năng là ngay cả làm thế nào để hai cây gỗ ghép lại với nhau mà không cần dùng dây buộc chặt Lăng Thanh Huyền cũng không biết được ấy.

Vậy tìm ghế gỗ từ đâu đây?

Không để ý tới những người phỏng vấn đang sôi nổi biến thành thú thái bên cạnh, Lăng Thanh Huyền lại muốn qua chỗ vị quan phỏng vấn vừa rồi nói "Bây giờ mời mọi người tìm ghế ngồi xuống."

Tuy rằng cô không biết làm ghế, nhưng mà chỗ ngồi cũng vẫn có thể tìm được mà, chỗ năm vị quan phỏng vấn không phải là có ghế dựa sao?

Chẳng lẽ có thể đoạt từ quan phỏng vấn?

Ở trên địa cầu, Lăng Thanh Huyền đã xem qua rất nhiều video, đó đều là những phân đoạn trong cuộc phỏng vấn, như là quan phỏng vấn hay thảy ra vài cái đinh để thử xem người được phỏng vấn có thiện lương không, có nhắc nhở cái đinh sẽ đâm người khác hay là cứ giữ kín miệng, để coi người phỏng vấn có thể nhấc tay nhặt lên hay không.

Khiến cho Lăng Thanh Huyền khắc sâu ấn tượng chính là một cuộc phỏng vấn biểu diễn bản lĩnh của mình, quan phỏng vấn nói là phải diễn xuất ra cảm xúc phẫn nộ, sau đó có một cô gái trực tiếp cho quan phỏng vấn một cái tát, tiếp theo liền thành công trúng cử.

Lăng Thanh Huyền cử động tay một chút, chẳng lẽ phong cách phỏng vấn của Liên Bang cũng như thế.

Nhưng tự dưng không quen biết lại tát quan phỏng vấn một cái, lỡ tát xỉu là phải trả tiền thuốc men bồi thường này nọ nữa. Lăng Thanh Huyền suy nghĩ chuyện này xong liền loại suy nghĩ này đi, cảm thấy nói không chừng là quan phỏng vấn muốn cho người phỏng vấn ngồi lên ghế dựa của bọn họ.

Dù sao những cái cây vô tội trong rừng cây bên cạnh đều chỉ là nguyên vật liệu, ghế dựa của quan phỏng vấn mới là thành phẩm!

Vì thế, Lăng Thanh Huyền liền nhấc chân đi tới phía trước, hỏi một vị nữ quan phỏng vấn, "Tôi có thể ngồi cái ghế dựa này không?"

Nữ quan phỏng vấn có chiều cao vượt qua hai mét, bởi vì có huyết thống voi ma mút cho nên có diện mạo mày rậm mắt to phá lệ oai hùng. Sau khi nghe thấy Lăng Thanh Huyền hỏi liền quét mắt nhìn người phỏng vấn có thân hình gầy yếu đơn bạc này, thanh âm nghe không ra vui hay giận, "Có bản lĩnh thì đến đây ngồi, đây cũng không phải là nơi cậu có thể làm nũng."

Hừ, con trai mà còn nhõng nhẻo, có còn mặt mũi không vậy?

Lăng Thanh Huyền lộ ra vẻ mặt vô tội, cô có làm nũng đâu, chỉ là hỏi một chút thôi mà.

Bởi vì quan phỏng vấn đã đồng ý, thế nên Lăng Thanh Huyền liền ra tay.

Đứng kế bên nữ quan phỏng vấn, sau đó khom lưng xuống, Lăng Thanh Huyền một tay đỡ cổ nữ quan phỏng vấn, một tay khác xuyên qua chỗ đầu gối nữ quan phỏng vấn nâng lên, tiếp theo liền bế người qua một bên, sau khi để nữ quan phỏng vấn đứng vững thì liền xoay người ngồi lên ghế.

Nữ quan phỏng vấn (⊙v⊙)~

Ơ hay, cô chính là một con voi ma mút có cân nặng đạt tiêu chuẩn đấy, vậy mà giờ lại bị bế lên đặt qua một bên nhẹ nhàng như vậy á?

Chẳng lẽ gần đây xuống kí, thân thể trở nên nhẹ hơn?

Bốn vị quan phỏng vấn kế bên cũng há hốc mồm, nhìn Lăng Thanh Huyền ngồi bên cạnh bọn họ với vẻ mặt thoải mái, họ rất muốn vươn tay tới sờ sờ cánh tay Lăng Thanh Huyền. Nhìn cũng thon nhỏ lắm mà, nó làm sao có thể bế vị đồng sự của họ lên vậy?

Vài người phỏng vấn khác còn chưa làm ra ghế xong, nhưng thấy thời gian đã không kịp, bỗng họ nhìn thấy Lăng Thanh Huyền thành công, liền cho rằng đó chính là phương án đúng, lập tức chạy nhanh tới với ý đồ chiếm lĩnh chỗ ngồi của bốn vị quan phỏng vấn còn lại.

Nhưng vị quan phỏng vấn voi ma mút vừa rồi là do thoáng chốc không kịp phản ứng cho nên mới ngây ngốc bị Lăng Thanh Huyền bế lên đặt qua một bên.

Còn bốn vị quan phỏng vấn khi thấy người phỏng vấn phóng tới, khẳng định sẽ phản kháng và ngăn cản lại. Sau đó liền thấy một người lại một người phỏng vấn từ vị trí quan phỏng vấn bay ra. Có một người tay mắt lanh lẹ lợi dụng tốc độ ưu thế mà tiếp cận nam quan phỏng vấn có ngoại hình nhỏ xinh nhắt. Người đó thành công đụng được ghế dựa, sau đó, sau đó không có xách nam quan phỏng vấn lên được.

Một, hai, ba, xách không lên. Lại một, hai, ba, cũng vẫn xách không lên.

Nam quan phỏng vấn cau mày có chút không kiên nhẫn, trực tiếp trở tay xách người đứng phía sau mình ném đi, "Thú thái của tôi là cá voi, cậu cảm thấy có thể xách lên được à?"

Đừng tưởng là hình người của hắn nhìn nhỏ xinh thì liền tùy tiện suy đoán được thú thái của hắn!

Trọng lượng của cá voi chỉ thuần túy là để đẹp mắt thôi sao?

Được rồi, mọi người thấy thời gian còn lại phỏng chừng ngay cả hai phút cũng không đủ, nhưng ghế dựa của bốn vị quan phỏng vấn lại đoạt không được, nên họ lập tức dời ánh mắt về phía những người khác có ghế ngồi, ngay sau đó một người duy nhất đang ngồi trên ghế – Lăng Thanh Huyền cũng bị quấn vào cuộc chiến.

Lăng Thanh Huyền vốn đang rất vui vẻ ngồi trên ghế, kết quả lại có một người đi tới muốn xách cô lên, cô thấy vậy liền có chút căm tức, trực tiếp dùng một tay cầm cái bàn trước mặt lên quơ quơ, "Ai tới tôi sẽ đập người đó!"

Cái bàn này chính là gỗ trầm biển sâu, phỏng chừng cũng không có nhẹ hơn voi ma mút bao nhiêu, thế mà nó lại bị một bàn tay thoải mái cầm lên?! Thôi, bọn họ nhất định là đoạt không nổi ghế dựa rồi, vẫn nên buông tha Lăng Thanh Huyền, đi tới những người có ghế gỗ khác để thử vận may thôi!

Ngay trước khi đồng hồ cát dừng lại, người biến thành thú thái thì đốn cây làm ghế, còn không có thú thái thì liền đi đoạt ghế người khác, có những người thử tới đoạt ghế của quan phỏng vấn thì lại bị Lăng Thanh Huyền dọa đi. Dù sao sau đủ loại biện pháp do nhóm phỏng vấn nghĩ ra, cuối cùng có 82 người phù hợp với yêu cầu, được giữ lại.

"Crắc crắc!" Một tiếng gãy vang lên, có một cái ghế của người nào đó không kiên trì qua được ba giây, lúc này chỉ còn 81 người phù hợp với yêu cầu.

Mặt khác còn có một tên ngồi trên cái ghế, nhưng trên thực tế lại là dùng hai cái đùi để chống thân thể mình. Cậu bạn tuy bị đoạt ghế nhưng vẻ mặt lại đầy kính ý nhìn tên đang ngồi kia. Mình làm ra ghế còn chưa đến mười phút, thế mà tên kia lại còn dám yên tâm ngồi trên đó?

Thật là can đảm mà!

Năm vị quan phỏng vấn đợi ba phút đồng hồ, thấy trong phòng không còn tiếng gãy từ những chiếc ghế gỗ, liền bắt đầu tuyên bố yêu cầu phỏng vấn.

Vị quan phỏng vấn voi ma mút đứng bên cạnh phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Thanh Huyền, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Những cuộc phỏng vấn trước đó đều có hiện trường phân đoạn làm ghế này, cũng không phải là không có người phỏng vấn lớn gan tới đoạt ghế dựa của bọn họ, nhưng những người này đều bị bọn họ thoải mái ném ra, còn cái loại cười tủm tỉm đi tới như Lăng Thanh Huyền, sau đó không tốn nửa điểm khí lực liền bế cô đặt qua một bên lại là người đầu tiên.

Bởi vì Lăng Thanh Huyền luôn đặc biệt có lễ phép, bây giờ lại còn chủ động dịch ra nửa cái ghế mời vị quan phỏng vấn voi ma mút cùng ngồi, chuyện này làm cho người ta không thể tức giận được.

Nữ quan phỏng vấn voi ma mút ghét nhất là mấy tên tiểu bạch kiểm nên cau mày ngồi bên cạnh Lăng Thanh Huyền, sau đó nhìn thấy trên giấy tờ của Lăng Thanh Huyền ghi là giới tính nữ, lập tức liền ngại ngùng đỏ mặt.

Thì ra anh đẹp trai này không phải là con trai nha~

Đến đến đến, em gái à mình cùng ngồi đi, ghế dựa chia một nửa cho em gái đấy.

Bởi vì có huyết thống chủng tộc voi ma mút nên rất hào phóng thô cuồng, ấn tượng của quan phỏng vấn về nam nhân đều rất kém cỏi, nhất là nam nhân có diện mạo xinh đẹp như nữ nhân thì càng kém kém kém max~ Bây giờ lại phát hiện, ơ, người phỏng vấn suất khí này là nữ tính kìa, thái độ quan phỏng vấn voi ma mút lập tức chuyển biến, "băng tuyết tan rã" đại khái chính là như vậy?

Lăng Thanh Huyền mờ mịt, chẳng lẽ mình đã làm chuyện gì đặc biệt khiến người ta vui vẻ sao? Không phải chỉ là chia ra một nửa ghế dựa cho quan phỏng vấn thôi à? Dù sao thì ghế dựa này vẫn là từ dưới mông vị quan phỏng vấn này đoạt được mà!

Đối với chuyện mình không nghĩ ra được trong thoáng chốc thì liền đơn giản không bao giờ nghĩ tới, Lăng Thanh Huyền kéo lực chú ý về cuộc phỏng vấn, muốn nghe xem người phỏng vấn cần phải làm gì tiếp.

"Bởi vì quan ngoại giao cần phải giao tiếp cùng những chủng tộc bất đồng, cho nên ngôn ngữ cũng là một môn kỹ năng. Bây giờ những người lưu lại đây sẽ được lĩnh một bộ máy mô phỏng thông tin, nó sẽ tùy tiện xuất hiện ra mười loại chủng tộc rất thưa thớt, các bạn ít nhất phải để cho bọn họ nghe hiểu ba câu."

Nghe đến đó, rất nhiều người lập tức tự tin cười bước ra, thiên phú ngôn ngữ cũng không phải là ai cũng có được, phân đoạn này không phải chính là chuẩn bị cho bọn họ sao?

Lăng Thanh Huyền ngồi trên ghế, nhìn những người kia tràn đầy tin tưởng huyên thuyên với nhau, bỗng phát hiện nửa điểm mình cũng không nghe hiểu, sau đó liền buồn rầu nhăn mày, ngôn ngữ mình biết hình như cũng không nhiều lắm, không biết có thể dùng tới tiếng Anh không?

Quan phỏng vấn ngồi chung với Lăng Thanh Huyền thấy bộ dáng buồn rầu của cô thì lên tiếng an ủi, "Không sao đâu, chỉ cần để cho bọn họ nghe hiểu thì nói cái gì cũng được."

Được vị nữ quan phỏng vấn nhắc nhở, Lăng Thanh Huyền gật đầu nói, "Tôi sẽ thử xem."

Ngôn ngữ và chữ viết là đại biểu cho dấu hiệu văn hóa của các chủng tộc khác nhau, cho nên Liên Bang vẫn rất khó thống nhất ra được hình thức tiêu chuẩn nào, mà ngay cả ngôn ngữ thông dụng của Liên Bang cũng chỉ là ngôn ngữ quan phương, không thể buộc người chủng tộc khác nói được.

Cho nên, tùy cơ xuất hiện mười chủng tộc rất thưa thớt, còn phải để cho bọn họ nghe hiểu ít nhất ba câu là một đạo đề rất khó khăn.

Đôi khi bộ vị dùng để phát âm không giống, gặp được chủng tộc dùng sóng âm câu thông thì phải nhờ dụng cụ hỗ trợ, bằng không yết hầu của con người không thể nào phát ra tần suất như vậy.

Rất nhanh, máy mô phỏng thông tin liền được phát tới tay Lăng Thanh Huyền, chủng tộc đầu tiên xuất hiện chính là Điểu tộc. Lăng Thanh Huyền nhìn con két trước mặt có chút giống hình người, thăm dò nói vài

câu ngôn ngữ Liên Bang, cũng may là nghe hiểu được, chủng tộc thứ nhất liền qua.

Chủng tộc thứ hai có màu xanh dương, thoạt nhìn phỏng chừng có quan hệ với loài cá heo, Lăng Thanh Huyền lấy ra máy phụ trợ tần suất. Nghĩ đến kênh thế giới động vật lúc trước xem, cô tùy tiện phát ra chút âm thanh, cũng coi như là qua được, dù sao người đối diện cũng đã gật đầu. Lăng Thanh Huyền tiếp tục mở ra tiếp một chủng tộc.

Lăng Thanh Huyền hít sâu một hơi, mở ra cái chủng tộc thứ ba, sau đó liền mừng rỡ, đây không phải là rồng Komodo sao?

Hai ngày trước mới từ Collins học được, "Xin chào", "Cảm ơn", "Tạm biệt", đây cũng coi như là ba câu đúng không?

Chủng tộc thứ tư xuất hiện, quan phỏng vấn voi ma mút bên cạnh vẫn luôn theo dõi liền hít sâu một hơi, cái chủng tộc này rất là ít thấy!

Lăng Thanh Huyền còn có thể tiếp tục vận may sao?

Trên thực tế, Lăng Thanh Huyền cũng là lần đầu tiên mới biết, sinh vật như là thạch rau câu đối diện cũng là công dân Liên Bang. Nhưng ngẫm lại, sinh vật có thể nhét vào Liên Bang thì tiêu chuẩn thấp nhất chính là có trí tuệ, thôi thì buông tay thử một lần.

Dùng thanh âm bạo long thử đi~

Chỉ cần ở trong chuỗi thực vật thì hẳn là có thể hiểu được ba câu đến từ bạo long.



Ta đói bụng.

Muốn ăn mi.

Đừng chạy.

Tuy rằng nghe cũng giống như là "Rống ——", nhưng mọi người ở trong phòng đều nghe hiểu ý tứ sau lưng ba câu gào thét này, bỗng dưng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nhất tề quay đầu lại nhìn về phía Lăng Thanh Huyền.

Vị này, cậu thật sự đói bụng rồi sao? Bình tĩnh một chút đi, rất nhanh sẽ tới giờ cơm, lúc đó có thể ăn thoải mái ok?

QAQ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play