Chương 36

Tuyển thủ thống khổ giãy dụa, ban tổ chức trận đấu liền cười hế hế hế; nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm làm ra xe trữ nước, ban tổ chức trận đấu tuyệt đối sẽ khóc oa oa oa.

Làm sao đây, thật muốn tới quấy rối lúc hai vị này chế tác xe trữ nước đi mà? Không phải đã cam đoan trận đấu nhất định sẽ rất khó khăn sao?

Không quản ban tổ chức trận đấu nghĩ như thế nào, một chiếc xe trữ nước kỳ kỳ quái quái rốt cục cũng chế ra thành công.

Lăng Dục Cẩn nhanh nhẹn viết hơn năm mươi bản nháp, cuối cùng cũng đưa được số liệu cụ thể cho Lăng Kiệt Sâm, trong tay không có thướt đo chiều dài cũng không làm khó được Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

Ai biểu, Lăng Kiệt Sâm mà nằm xuống thì là 1m78, Lăng Dục Cẩn mà nằm xuống thì là 1m81, hai anh em đều có số đo chính xác, không nhiều 1cm cũng không ít 1cm.

"Xong đời rồi, chiều cao của anh sắp bị công khai trước toàn bộ Liên Bang!" Lăng Kiệt Sâm đeo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, về sau hoàn toàn không thể vui vẻ nặc danh đi mua miếng lót đế giầy nữa.

Lúc trước Lăng ba Lăng mẹ vừa thiết kế ra thực đơn tình yêu bổ dưỡng, toàn bổ đều vào người Lăng Thanh Huyền và Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm tỏ vẻ: Tim! Đau! Như! Cắt!

Không chỉ em gái cao hơn mình, hiện giờ ngay cả em trai cũng cao hơn.

Mà Lăng Dục Cẩn đang cố gắng lạnh mặt, dưới đáy lòng thì cười trộm, thì ra sau khi xuyên tới thế giới tinh tế, anh hai 1cm cũng không tăng lên, uổng hết mấy tô canh xương hầm rồi!

Lăng ba Lăng mẹ đang ngồi xem Trực tiếp liền yên lặng gạch bỏ canh xương hầm trong thực đơn, chuẩn bị vì thằng con lớn định ra thực đơn mới.

Tiểu Sâm con đừng gấp, ba mẹ nhất định sẽ tìm được món ăn tăng chiều cao cho con! (siết tay)

Trả giá đại giới bại lộ chiều cao chân thật của mình, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đạt được ba loại chiều dài cụ thể như 3cm cùng với 1m78 và 1m81, thông qua nhiều lần tính toán cùng thử ngiệm, rốt cục cũng đã thành công làm ra xe trữ nước dựa theo số liệu Lăng Dục Cẩn tính ra.

Bánh xe hơi giống mấy tấm khiên tròn thời xưa, lấy bao plastic bọc lại thùng nước để ngăn việc bốc hơi, dùng thân cây thô bằng cánh tay làm trục xe, hơn nữa trong ba lô còn có ròng rọc lúc trước nhặt được, cần có hai người kéo, lợi dụng tổ hợp ròng rọc ba trong một liền thành công đẩy "xe trữ nước đi trên sa mạc" lên mảnh cát vàng.

Trong quá trình thử đi thử lại đi hơn 50m, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lại đinh đinh đang đang tu chỉnh thêm chút ít để cho xe trữ nước càng hoàn thiện hơn, tiếp đó liền bắt đầu nghĩ biện pháp bỏ nước nấu từ tuyết vào trong thùng nước.

Bởi vì đây là xe trữ nước tự thiết kế, cũng không tiêu hao bao nhiêu nhân lực, nhưng bộ dáng có chút xấu xí, làm Lăng Kiệt Sâm nhịn không được muốn đi tới trang trí lại.

"Khụ, anh hai, cái này chỉ cần thực dụng thôi." Khuyên nhủ xong Lăng Kiệt Sâm đang có xúc động chạm khắc hoa văn lên tay cầm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cuối cùng cũng có thể chính thức tiến vào sa mạc.

"Anh, đây là cái gì?"

"Mũ dù che nắng."

"Anh, vậy đây là thứ gì?"

"Quần áo chống nắng bằng cỏ, mát mẻ thông khí, em mặc vào thử xem."

Hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm kéo theo xe trữ nước đi về phía trước, trong chốc lát liền đội lên mũ dù che nắng, mặc quần áo chống nắng bằng cỏ, từ chế độ lạnh như băng chuyển nhanh tới chế độ nóng rực như đang ở trong lò.

Về phần mấy thứ đồ đeo tai hay khăn quàng cổ gì đó, nó toàn bộ đều biến thành đồ để xe trữ nước giảm bớt lực ma sát.

Sắc xanh tuần hoàn, tận dụng mọi thứ √~

Không bị cháy nắng, cũng không bị thiếu nước, nhưng lại có một cái vấn đề lớn đặt ở trước mặt Lăng Dục Cẩn cùng Lăng Kiệt Sâm...

Đó là: đi bằng hai chân thật sự quá chậm, nhìn mảnh cát vàng không thấy giới hạn đi, chỉ dùng hai cái đùi thì phải đi tới khi nào đây?

"Cẩn bảo, em đang nhìn gì vậy?" Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tránh nắng trong bóng râm xe trữ nước, tuy rằng nhiệt độ không có chênh lệch quá lớn, nhưng lại thắng ở việc an ủi tâm lý, bỗng Lăng Kiệt Sâm phát hiện Cẩn bảo đang nhìn ra xa, anh hơi tò mò hỏi.

Lăng Dục Cẩn lau cái trán đầy mồ hôi, đưa tay sờ sờ cái trán nóng hổi của anh hai, lấy mảnh vải thấm miếng nước rồi dán lên, "Không được, hai người chúng ta quá lãng phí thời gian, phải nghĩ biện pháp dùng ít sức hơn mới được."

Mặc dù có xe trữ nước, nhưng nước trong sa mạc cũng là thứ rất trân quý, dùng mảnh vải ẩm hạ nhiệt độ không khỏi quá mức xa xỉ, Lăng Kiệt Sâm lắc đầu, cất kỹ mảnh vải, "Không sao, anh còn chịu được, Cẩn bảo, em có chủ ý à?!"

Lăng Dục Cẩn mỉm cười thâm ý, làm động tác tứ chi bò tới.

"Cá sấu? Không, ý em nói là thằn lằn sa mạc?" Sau khi nếm được ngon ngọt có tài xế miễn phí ở đầm lầy, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm sẽ rất khó quên được cảm giác hạnh phúc khi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ được cá sấu dẫn dắt đi.

Cho nên, muốn dùng ít sức, vẫn nên tìm một vị tài xế.

Nhưng, thằn lằn sa mạc đều rất nhỏ, đừng nói là đảm đương sức lao động kéo xe trữ nước, cho dù Lăng Dục Cẩn hoặc Lăng Kiệt Sâm có nằm xuống, thằn lằn sa mạc cũng kéo không nhúc nhích nổi!

"Không, hình thể và khí lực của thằn lằn sa mạc đều không đủ, ý em là rồng Komodo." Lăng Dục Cẩn chỉ vào một dấu chân cách đó không xa, "Anh thấy nó có giống dấu chân thằn lằn thể hình lớn đi ngang qua không? Tuy rằng rồng Komodo chỉ sinh hoạt ở rừng rậm nhiệt đới và thảo nguyên, nhưng đừng quên, trong nhóm tuyển thủ chúng ta, có người có thú thái là rồng Komodo!"

Aaa! Cẩn bảo, cậu đã duỗi bàn tay từ động vật thiên nhiên đi ngang qua, tới tuyển thủ tham gia trận đấu rồi sao?

Ở địa cầu, chỉ cần là người có chú ý tới kênh thế giới động vật thì đều biết, là loài thằn lằn lớn nhất trên thế giới, rồng Komodo có xác xuất lên hình cực cao, là loài ăn xác thối và rất hung tàn, muốn cho người khác xem nhẹ cũng khó.

Mà lần đầu tiên anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn thấy rồng Komodo, quả thực cảm thấy anh chàng to xác dài chừng ba thước này, xấu muốn khóc.

Làn da màu nâu đen cực kỳ thô ráp có vài nếp uốn, trên đó còn có những hạt mụn nhỏ, tứ chi nhỏ bé móng vuốt sắc bén, còn có cái lưỡi thật dài với đầu lưỡi xẻ tà, còn lỗ tai thì là hình lỗ tròn, những người mắc chứng trypophobia (hội chứng sợ những lỗ tròn) quả thực không thể nhìn vào.

Cho dù là rồng Komodo là sinh vật nổi danh có độc tính cực mạnh trên thế giới như rắn hổ mang chúa, nhưng mi cũng không thể có diện mạo tùy tâm sở dục như vậy nha!

_(: 3″ ∠)_

Lăng Dục Cẩn vừa rồi nhìn ra xa phát hiện dấu chân, còn lén lút hỏi Lăng Điềm Điềm, chiếm được đáp án xác định rằng vừa rồi đúng là có một con rồng Komodo đi ngang qua.

Nhưng Lăng Kiệt Sâm lại tỏ vẻ cự tuyệt, "Không được! Rồng Komodo quá nguy hiểm, nó cũng không chỉ độc ác, trong nước bọt còn có vi khuẩn với độc tính, nếu như em bị cắn thì làm sao?"

Rồng Komodo không phải là cá sấu cũng không phải báo hoa, bởi vì có thói quen ăn xác thối, trong cổ họng nảy sinh các vi khuẩn trí mạng, nếu như bị cắn, cho dù Lăng Dục Cẩn là thể chất cấp S thì cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Lăng Kiệt Sâm tình nguyện tiếp tục kéo xe trữ nước, cũng không muốn để Cẩn bảo đi mạo hiểm.

"Nhưng con rồng Komodo này dù sao cũng là tuyển thủ, khác với giới thiệu mà chúng ta thấy trên kênh thế giới động vật, dù sao thì nhìn dấu vết này, nó hẳn không cách chúng ta xa lắm, không bằng chúng ta thử xem?" Lăng Dục Cẩn không muốn dễ dàng buông tha, lúc trước khi đang xem chương trình, Lăng Thanh Huyền cũng có nói qua, nếu tại dã ngoại gặp được rồng Komodo thì nên ứng phó như thế nào.

Có lẽ Lăng Thanh Huyền cũng chưa bao giờ nghĩ qua, thói quen lảm nhảm của mình lại thật sự giúp Cẩn bảo sống sót sau khi một lần lại một lần đối mặt với nguy hiểm tại dã ngoại.

"Tiểu Huyền đã nói với em làm thế nào đối phó với rồng Komodo?" Lăng Kiệt Sâm nhìn Lăng Dục Cẩn đang nóng lòng muốn thử, đại khái cũng đoán ra được nguyên nhân, khẳng định lại có quan hệ với phần tử hiếu chiến Lăng Thanh Huyền.

"Vâng, anh yên tâm, em khẳng định sẽ giữ an toàn, không để cho mình bị thương." Anh hai nói như vậy, kỳ thật chính là đã đồng ý, Lăng Dục Cẩn đứng thẳng cam đoan với Lăng Kiệt Sâm, nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ.

Vì thế, Lăng Dục Cẩn liền chạy lên phía trước đi tìm rồng Komodo, còn Lăng Kiệt Sâm ở phía sau kéo đi xe trữ nước, tuy rằng còn cách một khoảng lớn, nhưng ít nhất có thể cam đoan Lăng Dục Cẩn không rời đi tầm mắt mình.

Vị rồng Komodo bên này còn chưa biết mình bị nhớ thương tới, a không phải, là tuyển thủ số 011 Collins, Collins cột ba lô vào chân trước, cố gắng bò đi tới phía trước.

Về phần vì sao Collins lại hành động một mình? Chuyện này nói ra rất dài dòng.

Vốn Collins bởi vì là thân phận đa gien giả, nên thành công gia nhập vào một tổ năm người, thời điểm đi qua rừng mưa, bầu không khí trong tiểu tổ đều rất vui vẻ, giúp đỡ cho nhau, nhưng sau khi rời khỏi rừng mưa tiến vào đầm lầy, tổ năm người bị năm con cá sấu vây công, dưới tình thế cấp bách Collins liền biến thân thành rồng Komodo, thành công cứu vớt tánh mạng thành viên tiểu tổ trong lúc nguy nan.

Sau đó, mang theo sự cảm kích của những người khác, bị cô lập.

_(: 3″ ∠)_

Xem ra, là bị thú thái của Collins dọa tới.

Không sao, Collins thừa nhận, mình cũng đã quen loại đối đãi này rồi.

Từ nhỏ đến lớn, ngay lúc tiểu đồng bọn biết mình là một đa gien giả, liền sẽ rất sùng bái chạy tới muốn nhìn xem thú thái của hắn một chút, nhưng sau khi đã chân chính nhìn thấy rồng Komodo rồi, thì lại sợ tới mức lập tức té đi.

Khi kết bạn, có một thuyết pháp rất nổi tiếng, nếu bạn là một người lùn, không sao cả, tôi cao; nếu bạn là một người nghèo, cũng không sao hết, tôi giàu; nhưng nếu bạn là một người xấu xí, thật xin lỗi, tôi không mù.

Không lùn cũng không nghèo, Collins lại thua ở thú thái quá xấu, quả thực oan uổng, đừng nói tới tháng sáu đổ tuyết, cho dù là bông tuyết rơi bằng nắm tay cũng không đủ!

Cũng có vài tiểu đồng bọn có độ tiếp thu tương đối cao đối với diện mạo của rồng Komodo, nhưng bọn họ cũng thường thường bị tập tính của rồng Komodo dọa lui, dù sao rồng Komodo ăn xác thối, lại hay chảy nước miếng, mà trong nướt bọt lại có độc.

Collins quả thực rơi một hàng nước mắt chua xót, rõ ràng rồng Komodo từ nhân loại biến thân đã bỏ cái thói quen ăn xác thối này, bọn họ bình thường đều chỉ ăn hai miếng chao, rốt cuộc đã trêu chọc tới ai?

Về phần chảy nước miếng, đó cũng không phải là bọn họ muốn mà!

Này vốn là chính là vũ khí trí mạng của rồng Komodo, cũng không thể tùy thân mang theo khăn tay nhỏ, để lúc biến thân thì lấy ra lau miệng chứ?!

Nhìn bộ mặt vạn ác của thế giới này đi!

Tuy rằng thú thái của Collins rất lợi hại, nhưng rõ ràng thành viên trong tổ đều nghĩ chỉ có giống loài như sư tử, bạch hổ hay sói gì đó là tốt nhất, năm người không biết liệu có nên trách ban tổ chức đã sai lầm, chỉ ghi thân phận đa gien giả, lại không có thuận tiện giải thích về giống loài thú thái, sau khi rời khỏi đầm lầy, Collins liền chịu không nổi sự lãnh đạm trong đội ngũ, một mình ly khai.

Là một nam sinh luôn bị hấp thụ những ánh mắt do thú thái khác thường, Collins đặc biệt hiểu rõ về lịch sử, khi virus viêm gan B chưa được triệt để giải quyết, một khi những người bệnh bị phát hiện, cho dù trong sinh hoạt hằng ngày đã chú ý gấp bội về thói quen sống của mình, nhưng cũng sẽ bị người ngoài gộp chung với bệnh viêm gan B, trong lời nói hoàn toàn có ý cách xa, người bệnh phải thống khổ rời đi trong vô số ánh mắt xem thường.

Mặc dù Collins biết, thú thái của mình có chút đặc biệt, diện mạo cũng có hơi khó gần, nhưng hắn vẫn rất quý trọng đồng bọn và bạn bè, bình thường khi ở chung đều sẽ tránh tiếp xúc gần gũi với những người khác, tổng thể mà nói, đây xem như là một bé trai hơi cao lãnh ít lời nhưng thiện lương.

Bằng không thì sau khi phát hiện bốn người khác trong tiểu tổ rất sợ hãi mình, hắn cũng không biện giải gì, chỉ yên lặng rời đi, tự mình cắn răng xuyên qua núi tuyết, hiện tại biến về lại thú thái, đạp bước đi trên cát vàng.

Trong lòng Collins thật khổ QAQ~

Hừ, một mình mình cũng có thể đi, mới không cần đồng bạn đâu!

Hừm hừm hừm!

Đợi tới lúc Lăng Dục Cẩn đuổi kịp Collins, liền phát hiện chiều dài của con rồng Komodo này có khả năng đã vượt qua 3m, bóng dáng hung hãn cộng thêm tứ chi hữu lực, chậc chậc, đúng là hạt giống tài xế tốt.

Collins cột bao tiếp tục đi về phía trước, sau đó nghe đthấy sau lưng có tiếng bước chân, mới vừa dừng lại đã bị nắm chắc cái đuôi.

Ha hả, không ngờ lại dám tay không nắm đuôi rồng Komodo, đang ngại mệnh mình không đủ lớn à? Chuyện này và nhổ răng cọp không có gì khác nhau, hoàn toàn là muốn chết!

Collins chuẩn bị rút về cái đuôi, để cho người không biết tự lượng sức mình phía sau cảm thụ một chút khủng bố về rồng Komodo.

Sau đó, sau đó không giật được.

TvT

Trả cái đuôi lại cho tuiii!

Bất đắc dĩ xoay người một vòng, Collins liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười tủm tỉm, "Hi, tuyển thủ số 011, tôi là tuyển thủ số 081 Lăng Dục Cẩn, làm quen một chút?"

(⊙v⊙)

Mình đang bị tới gần sao? Collins hoài nghi nhìn vị thiếu niên xinh đẹp trước mặt mình. Một, hai, ba ra sức, rút đuôi về sau đó lập tức lui về phía sau hai bước.

Diện mạo xinh đẹp có người xấu xí đến gần thì có thể nói là xum xoe; nhưng diện mạo xấu xí lại có người đẹp tới gần, này tuyệt đối có vấn đề!

Collins như đang có một quả chuông vang to cảnh báo trong đầu, yên lặng nhìn nam sinh diện mạo đặc biệt đẹp trước mặt.

Chủ động vươn ra hai tay ý bảo mình vô hại, Lăng Dục Cẩn nhìn thấy vị rồng Komodo trước mặt lui về phía sau hai bước, liền mở miệng giải thích, "Tôi và tuyển thủ số 082 Lăng Kiệt Sâm là một tổ, chúng tôi đang muốn tìm một vị tuyển thủ để hợp tác, tôi có thể cung cấp nguồn nước sung túc, cậu có muốn gia nhập với chúng tôi không?"

Rồng Komodo phát ra thanh âm "tê tê ~ tê tê ~", qua một lát Collins mới kịp phản ứng rằng thú thái của mình cũng có thể nói chuyện, rốt cục lên tiếng cự tuyệt, "Tôi không muốn gia nhập với các cậu."

"Tại sao?" Rõ ràng trong sa mạc, kết bạn đi chung mới là lựa chọn tốt nhất, vị tuyển thủ số 011 trước mặt này còn đáng thương hơn tổ giải trí hai anh em họ, chỉ có một mình, ngay cả người nói chuyện cũng không có, Lăng Dục Cẩn thấy rồng Komodo trước mặt dường như rất kháng cự tiếp cận với người khác, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ vị tuyển thủ này đang thẹn thùng?

Thẹn thùng cũng không sao hết nha!

Chúng ta cho cậu nước, cậu lái xe cho chúng ta, không ảnh hưởng tới việc cậu có thẹn thùng hay không đâu nha!

Collins đột nhiên hỏi một câu, "Diện mạo của tuyển thủ số 082 thế nào?"

"Hai chúng tôi là anh em, anh hai tôi rất xinh đẹp!" Lăng Dục Cẩn lập tức khen ngợi mỹ mạo của anh hai, sau đó dán cho vị rồng Komodo thẹn thùng này thêm một cái nhãn: nhan khống.

Sau đó, Collins xoay người chạy đi.

Hừ hừ hừ, bốn người gặp được trong trận đấu trước kia cũng chỉ có khuôn mặt phổ thông, sau khi phát hiện thấy thú thái của hắn thì liền ngại hắn vừa bẩn vừa xấu, nếu như tuyển thủ số 082 có giá trị sắc đẹp max như vậy, Collins không cần nghĩ cũng có thể kết luận mình lại sẽ bị ghét bỏ, mình khẳng định sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết!

Vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, cứ để cho một mình mình yên lặng xấu đi.

"Ai yo, đừng chạy!" Lăng Dục Cẩn không nghĩ tới, mình còn chưa có làm gì hết trơn mà rồng Komodo đã bỏ chạy rồi, cậu nhanh chóng đuổi theo, lần thứ hai nắm lại cái đuôi của Collins, "Lo lắng về vụ hợp tác sao? Chúng tôi có cung cấp cơm, thịt khô và canh nấm, còn thường cung ứng điểm tâm được làm bằng mật nữa!"

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tràn đầy thành ý đưa ra điều kiện.

Chỉ tiếc là hiện tại Collins không dám tiếp xúc với những người khác, nhất là loại người có diện mạo đặc biệt đẹp, căn bản không muốn nghe không muốn nghe.

"Vậy xin lỗi nha!" Lăng Dục Cẩn cảm thấy rồng Komodo như trong kịch quỳnh dao "Tôi không quan tâm tôi không quan tâm tôi sắp chạy trốn đây cậu mau đuổi theo mau đuổi theo", nhìn về anh hai và xe trữ nước đằng xa càng ngày càng gần, trực tiếp vươn tay bắt lấy cái đuôi của Collins, một phát thảy lên trên bả vai, sau đó khiêng Collins chạy về phía Lăng Kiệt Sâm.

Mặt chạm đất, xẹt qua làn cát vàng mềm mại, Collins quả thực hoảng sợ, từ khi thể trọng của mình đầy 100kg, đã không còn có ai có thể khiêng mình lên, tuy rằng bây giờ nửa-cái-đầu-gần-như-đang-chôn-trong-làn-cát-nóng của mình đang vẽ một con đường tới phía trước, nhưng phần thân thể dư lại vẫn còn đang cách mặt đất nha.

Giống như khi mình còn bé, khi còn chưa có xấu như này, thân thể hay được nhấc lên cao cao ~︿( ̄︶ ̄)︿

Làm sao đây, thật muốn khóc!

Khi Lăng Dục Cẩn xách Collins đến trước mặt Lăng Kiệt Sâm, tuyển thủ số 011 đã khóc tới mức không kềm chế được.

"Cẩn bảo, em đã làm gì?" Lăng Kiệt Sâm có chút hoài nghi kéo Lăng Dục Cẩn qua, anh đang phỏng đoán, em trai nhà mình vừa đánh tuyển thủ này tới khóc hả?

Lăng Dục Cẩn lập tức phủi sạch, "Em không có làm gì hết, em chỉ dẫn cậu ấy tới đây mà thôi."

"Vậy... để cậu ấy tiếp tục khóc một lát?" Lăng Kiệt Sâm tin tưởng lời Cẩn bảo nói, nhận định tuyển thủ số 011 rồng Komodo nhất định là tương đối thích khóc, vẫn là đừng nên quấy rầy thì hơn.

Để Collins tiếp tục khóc một lát?!

Nhóm khán giả quả thực hỗn độn ——

-Không nghĩ tới, Cẩn bảo cuối cùng cũng mở rộng phạm vi mời tài xế tới trên người tuyển thủ khác.

-Nhưng mà, dùng nước và thức ăn, thậm chí còn có điểm tâm ngọt tới mướn một tài xế trong sa mạc, điều kiện này xem như thập phần hậu đãi rồi, trọng lượng của xe trữ nước cũng không tính là nặng đối với rồng Komodo.

-Ha ha ha, không được rồi không được rồi, tui muốn đi mua màn ảnh cá nhân của tuyển thủ số 011, quả thực sắp cười xỉu rồi, Collins sao lại khôi hài như vậy nhỉ, nhìn hồi lâu, còn cảm thấy rất moe~

Vì thế, lượng mua màn ảnh cá nhân của Collins nguyên bản là dưới chót lại đột nhiên tăng vọt, không ít khán giả đều muốn nhìn xem, vị tuyển thủ moe moe này vì sao lại đi trong sa mạc một mình? Tổ viên của hắn không có khả năng đều đã bỏ quyền hết đi?!

Còn hai anh em Lăng Dục Cẩn đang ngồi ở một bên, an tĩnh chờ cảm xúc của Collins dịu lại, mỗi người cầm một miếng thịt khô, vừa ăn vừa chờ, làm cho Collins vừa hoãn xong cảm xúc lại muốn khóc thêm một hồi, "Các cậu thực sự ăn thịt bên cạnh tôi, oa oa oa!"

Lăng Dục Cẩn cùng Lăng Kiệt Sâm há hốc mồm, vị tuyển thủ này là bị đói nên khóc sao?

"Cái này cho cậu ăn cho cậu ăn, đừng khóc!" Lăng Dục Cẩn nhét thịt trong tay vào miệng rồng Komodo đang khóc lớn, sau đó ngồi xuống bên cạnh, tràn đầy thành ý hỏi, "Có khát không? Có muốn uống một chén nước không? Cậu nhận lời lái xe đi, thức ăn nước uống đều không giới hạn nha~ "

Vừa khóc miệng vừa nhai nhai thịt khô, vị tiêu phối hợp với muối, đó là vị Collins yêu nhất.

"Thức ăn nước uống chỉ cần cho một chút, cậu chỉ cần khiêng tôi đi một vòng, coi như tôi đã là tài xế của các cậu." Collins thấy xe trữ nước phía sau hai anh em Lăng Dục Cẩn, liền hiểu ra tài xế là có ý gì, khí lực của rồng Komodo rất lớn, đừng nói là một cái xe trữ nước, cho dù là ba cái thì cũng có thể thoải mái

lôi đi ấy chứ.

Nhưng đối với Collins nhỏ bé đáng thương mà nói, thức ăn nước uống cũng có thể không cần.

Chỉ muốn được thêm một lần bị khiêng lên cao cao~

Rồng Komodo-Collins-ngây thơ liền cứ như vậy thành công nhận lời mời nhậm chức tài xế lái xe trữ nước, công việc vinh quang √~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play