Chương 34

Nếu Lăng Dục Cẩn có cơ hội nhìn đoạn ngắn hiện trường vừa rồi, cậu nhất định có thể phát hiện, bóng dáng của mình nhìn phá lệ quen mắt.

Bộ dáng như mỗi lần Lăng Điềm Điềm chọc tức cậu một phen, sau đó ngồi trên chậu hoa nhỏ phi hành vui vẻ chạy trốn, quả thực là giống-nhau-như-đúc.

Tiện, đặc biệt giống.

←_←

Mà Lăng Kiệt Sâm giống như thấy được cái quảng cáo syrup viêm phế quản trên địa cầu, một cô nàng cầm cái chai chạy về phía trước, vừa chạy vừa lớn giọng hỏi, "Vì sao ngươi lại đuổi theo ta~"

"Bởi vì ta muốn syrup viêm phế quản!"

Ta còn niệm từ am bối mẫu Tứ Xuyên cây sơn trà cao đâu! (我还念慈庵川贝枇杷膏呢!) ai hiểu không??

Lăng Kiệt Sâm giống như quay về lại cái thời mà Lăng Dục Cẩn chưa đến hai tuổi ồn ào không nghe lời, cả đêm không ngủ, chỉ trợn tròn mắt ngoan ngoãn nhìn, nhưng đợi đến khi người bên cạnh buồn ngủ, liền gào khóc lên một phen.

Làm người ta rất muốn đánh đòn.



Theo lý thuyết, cho dù Lăng Kiệt Sâm đuổi theo Lăng Dục Cẩn thì cũng sẽ không thật sự đánh Cẩn bảo, nhiều nhất chỉ dở khóc dở cười một phen, dù sao chuyện đạn tín hiệu này cũng không giải quyết được gì.

Thế nhưng, Lăng Dục Cẩn chạy đặc biệt nhanh, làm Lăng Kiệt Sâm không đuổi theo kịp.

Ha hả, này đâu chỉ là không giống với hình ảnh dự đoán, quả thực là lấy sai kịch bản rồi.

Lăng Dục Cẩn, cậu chạy nhanh như vậy làm gì??

Lăng Dục Cẩn thật vất vả hùng một phen rồi chạy chạy, bỗng phát hiện thấy phía sau không có bóng người, nhất thời kịp phản ứng, đã quên nơi này là vùng núi thấp, gần núi cao, địa hình dốc, tốc độ anh hai đi còn bị hạn chế, chớ nói chi là chạy!

Lần đầu tiên Lăng Dục Cẩn cảm thấy, mình gần với khoảng cách bị đánh tới như vậy.

Trốn thế nào giờ?

Biểu tình hơi vi diệu chạy về, không bao lâu Lăng Dục Cẩn đã tìm được chỗ Lăng Kiệt Sâm đang chờ mình, "Khụ, anh hai, em sai rồi."

Một là không nên lén lút hủy đi đạn tín hiệu của hai chúng ta; hai là lúc trước không nên chạy nhanh như vậy, làm cho anh hai ngay cả cơ hội đuổi theo cũng không đuổi được. _(: 3″ ∠)_

Nếu có một ngày Lăng Kiệt Sâm bị bệnh, vậy Lăng Dục Cẩn nhất định phải phụ trách tám mươi phần trăm trách nhiệm.

"Em không sai, qua bên cạnh anh đứng này." Lăng Kiệt Sâm cong môi cười, động tác thần thái giống như không có gì khác thường.

Yên lặng lui về phía sau hai bước, Lăng Dục Cẩn có ý đồ nói sang chuyện khác, "Anh hai, chúng ta nên chuẩn bị chút thực vật trước khi tiến tới núi tuyết chứ nhỉ?"

"Ừm, qua bên này rồi chúng ta nói chuyện." Lăng Kiệt Sâm vẫy tay, ý bảo Lăng Dục Cẩn lại đây.

QAQ anh hai, anh đừng cười ôn nhu như vậy, em sợ!

Lăng Dục Cẩn ngồi xổm xuống nhặt lên ba lô vừa rồi ném đi, ôm vào trong ngực, gian nan nuốt một ngụm nước miếng rồi bước qua, "Anh hai, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh nói."

Vén tay áo lên, Lăng Kiệt Sâm một phát bắt được cánh tay Lăng Dục Cẩn, "Không ngờ em lại hủy đi hết hai cái đạn tín hiệu, lỡ như chúng ta gặp được cái gì nguy hiểm thì sao? Lúc đó phải làm cái gì?"

Lăng Kiệt Sâm biết, Lăng Dục Cẩn hủy đi đạn tín hiệu chính là muốn đập nồi dìm thuyền, buộc hai người phát huy tất cả tiềm năng, tiếp tục đi tới.

Nhưng nếu trên núi tuyết hoặc trong hoang mạc gặp được nguy hiểm sống còn, hai người không thể không buông tha trận đấu mà cầu cứu thì làm sao? Chỉ là một trận đấu phổ thông, có đáng giá để hai người họ liều mạng mà mất đi cơ hội cầu cứu sao?

Lúc này đã không nghĩ còn suy xét cái gì mà thể chất cấp F, Lăng Kiệt Sâm quả thực bị Lăng Kiệt Sâm chọc giận, cho dù Cẩn bảo lăn lộn cầu tha thứ cũng không thể nguôi giận.

"Xem đi, tớ đã nói mà, giờ chỉ có thể ra kỹ thuật tất sát." Lăng Điềm Điềm nằm trong túi áo Lăng Dục Cẩn, tiếp tục bày mưu tính kế để cho Lăng Kiệt Sâm sớm nguôi giận.

Tại phương diện "dập tắt lửa giận", Lăng Điềm Điềm đích thật là có kinh nghiệm phong phú, lý luận hay thực tiễn đều rất vững chắc, Lăng Dục Cẩn chỉ do dự nửa giây, liền quyết định dựa theo chủ ý của Lăng Điềm Điềm ——

Đặt ba lô qua một bên, nhanh chóng lăn một vòng ngay tại chỗ, sau đó đáng thương hề hề ngồi thành một đoàn ôm lấy hai chân, ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn, "Anh, thật xin lỗi, đều tại em~ "

Biu~

Lăng Kiệt Sâm che tim lui lại hai bước, tay hơi run run chỉ vào Lăng Dục Cẩn, thế mà lại học động tác phạm quy như Lăng Điềm Điềm.

╭(╯^╰)╮

Nhưng có phản ứng càng kịch liệt hơn Lăng Kiệt Sâm chính là đám khán giả, bọn họ đã bị động tác cố ý giả đáng thương của Lăng Dục Cẩn chấn trụ.

-Tui không có nhìn lầm chứ, người vừa rồi lăn lộn cầu tha thứ, là Cẩn bảo?

-Áu áu, Cẩn bảo làm động tác này thật sự là moe, lần đầu tiên phát hiện, thuộc tính của hùng hài tử cũng rất đáng yêu~

-Không được không được, tui đã nhịn không được muốn tha thứ cho Lăng Dục Cẩn rồi, không quản cậu ấy đã làm sai cái gì, tui chỉ muốn nói, không sao cả, tới trong ngực tui!!!

Lăng Kiệt Sâm cúi đầu nhìn Lăng Dục Cẩn, đi qua vươn tay véo lấy hai má Lăng Dục Cẩn, kéo qua trái lại kéo qua phải, sau đó thở dài, "Được rồi, anh tha thứ đó, nhanh đứng lên đi, coi chừng bị lạnh."

Độc thoại nội tâm của Lăng Kiệt Sâm ↓

Đạn tín hiệu bị hủy rồi thì cứ hủy đi, không sao, nói không chừng căn bản sẽ không dùng tới!

Tuy rằng vừa rồi Cẩn bảo hùng một phen, nhưng Cẩn bảo dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, so với bốn người trọng sinh xuyên qua trong nhà, Cẩn bảo ngẫu nhiên nghịch ngợm một lần cũng rất bình thường.

Sự tình đã tới mức này rồi, mình còn tức giận gì nữa, không bằng sớm chuẩn bị một chút thực phẩm trước khi tiến lên núi tuyết với Cẩn bảo, đối mặt với hiện thực!

Hùng hài tử VS Lăng Kiệt Sâm, hùng hài tử: Thắng!

Nhìn Lăng Kiệt Sâm nhéo nhéo hái má của mình xong liền đứng dậy đi tìm thực phẩm bỏ thêm vào ba lô, Lăng Dục Cẩn liền xoa xoa mặt mình.

Trên thực tế, bởi vì không muốn Lăng Kiệt Sâm vì mình mà rút lui, cho nên ra tay hủy đi đạn tín hiệu. Lúc sau lại không nói lý một phen, nhìn thấy anh hai bị mình chọc tức giận, lại học theo phương pháp Lăng Điềm Điềm dạy, cầu tha thứ thành công.

Toàn bộ quá trình, có thể nói là "mất thể diện".

Nhưng Lăng Dục Cẩn nghĩ nghĩ lại, lại cảm thấy nếu như lại thêm một lần, cậu vẫn nên lăn lộn thì sẽ lăn lộn, nên hùng thì sẽ hùng.

Lăng Kiệt Sâm chính là anh hai của cậu, cậu lúc mới vừa sinh ra làn da đã mẫn cảm, từ lúc hồng giống như con khỉ rồi trưởng thành đến hiện tại, Lăng Dục Cẩn còn có gì mà chưa triển lãm trước mặt người nhà qua?

Ngẫm lại khi còn bé thơ đái dầm, từ cảm mạo ho khan đuổi theo anh hai để anh hai giúp lau nước mũi, rồi tới lúc nghịch ngợm gây chuyện lại chui đầu vào trong ổ chăn của anh hai không chịu lộ diện.

Cho dù hiện tại Lăng Dục Cẩn đã biến thành một mỹ thiếu niên trầm ổn đáng tin cậy, cũng không thay đổi được thời quá khứ đã từng ồn ào quậy phá.

Nhà, vốn là chính là nơi không nói lý.

Lăng Dục Cẩn cần bảo trì hình tượng trước mặt anh hai sao?

Đáp án là, không cần!

Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Lăng Dục Cẩn liền sáng lên, đi theo phía sau mông Lăng Kiệt Sâm, như là một con hamster bắt đầu nhặt hạt thông, trái cây, trứng chim và bắt lấy thỏ và gà rừng làm thành thịt khô.

Một bộ "có anh trai, vạn sự túc" làm khán giả nhìn chỉ muốn phất tay.

-Ba mẹ à! Sao năm đó ba mẹ không sinh trước cho con một anh trai rồi mới sinh con?

-Ha hả, chính sách một con của khu Âu Lâm, ngươi thiếu ta một người anh!

-Muốn mượn Lăng Kiệt Sâm vài ngày, cầu tổ đội chung~

Nhưng sự kiện lăn lộn cầu tha thứ liền cứ nhẹ nhàng như vậy mà chấm dứt sao?

NO!

Ai biểu toàn bộ quá trình hủy đi hai cái đạn tín hiệu, cùng với lăn lộn đã bị người tổ khác thấy được đâu~ Là một tổ bốn quần chúng vây xem, bọn họ ngay khi Lăng Dục Cẩn lăn lộn xong liền lòng đầy căm phẫn đứng dậy.

Đúng vậy, là "lòng đầy căm phẫn"!

Lăng Dục Cẩn quả thực không lời gì để nói, có liên quan gì tới mấy người à?!

"Trận đấu sao lại cho phép người như thế tham gia? Vậy mà lại hủy đi đạn tín hiệu của người khác, dụng tâm quá hiểm ác!" Người nói chuyện chính là một nữ sinh đầu cột hai chùm tóc đuôi ngựa, trong đôi mắt to tràn đầy lên án đối với Lăng Dục Cẩn.

Một nữ sinh cao gầy khác không nói chuyện, nhưng lại hừ một tiếng, ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là đồng ý lời của nữ sinh cột tóc đuôi ngựa hai bên.

Đối với Lăng Kiệt Sâm mà nói, Cẩn bảo nhà mình có thể bị mình véo mặt xoa xoa vài cái, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói nửa điểm không đúng về Cẩn bảo, anh cau mày nhìn bốn người bỗng xuất hiện trước mặt mình, "Trốn ở chỗ tối lâu vậy mà giờ mới lộ diện, đó cũng không phải chuyện gì quang minh lỗi lạc đâu nhá!"

Cẩn bảo thật vất vả mới lăn lộn một lần, bị khán giả mua màn ảnh nhìn thấy còn chưa tính, ai mà nghĩ được ở hiện trường còn có bốn tên vụиɠ ŧяộʍ xem cuộc vui.

Điều này sao có thể nhẫn?

Lăng Dục Cẩn cũng thu hồi biểu tình hí ha hí hửng vừa rồi, khóe miệng mím lại, bước ra từ sau lưng Lăng Kiệt Sâm.

Trước khi tiến lên núi tuyết, tuyển thủ tất nhiên là muốn sưu tập đầy đủ vật tư ở cái vùng đồi núi này, nhưng bốn người này ở một bên nhìn anh em mình diễn thật lâu, hiện tại lại nhảy ra, đây là chuẩn bị làm gì?

Hai người với bốn người, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đương nhiên là có lý do sinh ra cảm giác nguy cơ.

"Anh kia, sao anh lại không có mắt nhìn người tốt thế? Chúng tôi đang giúp anh đó!" Tóc đuôi ngựa hai bên có hơi tức giận vươn tay chỉ vào Lăng Kiệt Sâm, cô cảm thấy Lăng Kiệt Sâm đúng là không có ánh mắt, thế mà lại đối đãi như vậy với người thiện lương như họ.

Nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm, ai cũng không có phản ứng với em gái tóc đuôi ngựa hai bên, đối với anh em họ mà nói, người giống như Lăng Thanh Huyền mới là em gái!

(Thẩm mỹ quan có thể xem nhẹ nạ~)

Chân chính làm cho họ chú ý, là hai tên nam sinh nãy giờ vẫn chưa nói gì trong tổ bốn người.

Dựa theo vị trí mà bốn người kia đứng là có thể nhìn ra rõ ràng, đây là hai đôi tình lữ, nhưng nghe lời vừa rồi của hai em gái tóc đuôi ngựa hai bên và em gái chân dài, có thể suy đoán ra, chủ sự trong cái tổ nhỏ này là hai tên nam sinh.

Nam sinh đứng bên cạnh tóc đuôi ngựa hai bên có thể hình hơi khoa trương, khiến phản ứng đầu tiên của người khác nghĩ tới là Titan, lộ ra cánh tay cơ bắp, nhìn qua thô hơn cả đôi chân của Lăng Kiệt Sâm; mà bên người em gái chân dài là một nam sinh đeo kính mắt có hình thể bình thường, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, làm người đối diện cảm thấy có chút âm trầm.

Nhìn thấy bốn người này, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn đều bỗng nhớ tới mấy bộ phim hoạt hình bọn họ đã từng xem, tạo hình này quả thực nhìn quen mắt không chịu được.

Chẳng lẽ, bốn vị này là nhân sĩ nổi danh trong giới cos?

Phun tào trong lòng xong hai anh em liền liếc nhau, anh em họ đều không muốn giao tiếp với bốn người địch hữu khó phân này, lúc đang chuẩn bị rời đi, lại bị em gái chân dài ngăn lại.

"Nếu các anh không có đạn tín hiệu, tôi đây có thể trao đổi một lần với các anh, hẳn anh cũng biết đạn tín hiệu chính là cơ hội bảo mệnh một lần, chỉ cần đưa bộ đồ ổn định nhiệt độ cho tôi, cái đạn tín hiệu này sẽ là của các anh."

Lời này hình như có hơi quen tai? Thậm chí cái thứ bị mơ ước cũng là bộ đồ ổn định nhiệt độ.

Cũng không thể trách tổ ba người trước trận đấu đã bị rớt một cái máy mô phỏng âm thanh cùng với tổ bốn người ở đây, bởi vì trước khi trận đấu bắt đầu, đám tuyển thủ cho dù biết bọn họ sẽ phải đi xuyên qua núi tuyết, nhưng cũng không có bao nhiêu người đi chọn bộ đồ ổn định nhiệt độ, ai kêu mấy vật phẩm khác nhìn quan trọng hơn quần áo giữ ấm chứ?

Thậm chí phần lớn tuyển thủ cũng đã nhớ kỹ người nào chọn bộ đồ ổn định nhiệt độ, chuẩn bị tới lúc đó nếu thấy có cơ hội, liền qua đoạt đồ!

Nhưng không nghĩ tới, kết quả trong gần trăm tên tuyển thủ, người có thể chịu lãng phí một cơ hội lựa chọn để lấy bộ đồ ổn định nhiệt độ chỉ không vượt qua năm người.

Cho nên trong khi Lăng Dục Cẩn không biết chuyện gì, thì đã bị rất nhiều tuyển thủ nhớ thương tới.

Đó cũng là nguyên nhân thực sự mà tổ bốn người lúc trước có tác phong điệu thấp, giờ lại chạy đến quản chuyện của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

Bởi vì bọn họ nhận ra Lăng Dục Cẩn.

Quả thực là bị em gái chân dài chọc tức cười, Lăng Kiệt Sâm trực tiếp từ chối, "Không đổi, đạn tín hiệu thì các cậu tự mình lưu lại dùng đi, Cẩn bảo, chúng ta đi thôi."

"Đứng lại, nếu không muốn đổi, vậy thì đừng trách bọn tôi không khách khí." Tóc đuôi ngựa hai bên quay đầu nhìn thoáng qua bạn trai mình, thấy được ánh mắt khẳng định xong, lập tức nhảy ra ngăn cản Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

Sau đó, Lăng Kiệt Sâm, bùng cháy.

Đối với một người sống hai mươi lăm năm ở cô nhi viện Liên Bang, thật vất vả mới xuyên qua một lần, sau đó có được ba mẹ và em trai em gái mà nói, người có lá gan nhìn em trai mình chằm chằm, phá hư hạnh phúc gia đình nhà mình, chính là tội không thể tha.

Lăng Kiệt Sâm lập tức lạnh mặt xuống, lấy ra dao găm tùy thân, ánh mắt lạnh như băng nhìn bốn người đối diện.

Trước đó chỉ nghĩ thôi thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, trước khi tiến lên núi tuyết thì phải tận lực ít dính líu tới những chuyện khác, nên bảo tồn thể lực để tiếp tục trận đấu, nhưng không ngờ hiện tại lại có người nhớ thương tới em trai, giờ không cần phải nói gì cả.

Bốn tụi bây, hiện tại liền rời khỏi trận đấu đi!

Lần trước khi nhìn thấy cái ánh mắt này của anh hai, là lúc ở tiểu học có một thằng nhóc không tin Lăng Thanh Huyền là nữ, liền tụ tập vài đứa nhóc lại thương lượng muốn mang Lăng Thanh Huyền đi nhà xí để cởi quần nhìn một cái, sau đó Lăng Kiệt Sâm liền yên lặng cầm bao tải ngăn người lại ở trong cái hẻm nhỏ đánh một trận, cuối cùng còn làm bộ như vừa vặn đi ngang qua, "có lòng tốt" gọi điện thoại đưa đám nhóc kia đi bệnh viện.

Cậu có ấn tượng rất sâu đối với chuyện này, dẫn đến việc Lăng Dục Cẩn vừa nhìn thấy cái bộ dáng này của anh hai, phía sau lưng liền chợt lạnh.

Ha hả, chúc mừng bốn người các cậu, thành công mở ra hình thức "anh hai bạo ngược".

Mà bốn người đối diện nhìn thấy Lăng Kiệt Sâm nắm chặt dao găm thì chỉ cười nhạo một tiếng, cảm thấy hai người Lăng Kiệt Sâm Lăng Dục Cẩn đúng là không biết tự lượng sức mình, tuy rằng họ vừa rồi cũng không có thật sự muốn đổi đạn tín hiệu, nhưng động tác cự tuyệt của Lăng Kiệt Sâm lại làm cho họ bất mãn đến cực điểm.

Nói không lại, vậy liền động thủ thôi.

Tóc đuôi ngựa hai bên cách Lăng Kiệt Sâm gần nhất, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị một quả cầu làm bằng cỏ lau ném trúng mặt.

Trong chốc lát, em gái moe liền bị quả cầu cỏ lau ném trúng đầu, làm cho bốn người có chút ngốc lăng.

Ê nè, không phải là có nguyên tắc nam sinh không được đánh nữ sinh sao?

Lăng Kiệt Sâm, làm sao anh có thể động thủ với một thiếu nữ yếu đuối như vậy!

Nam sinh Titan thấy bạn gái bị khi dễ, lập tức bước tới chuẩn bị bắt Lăng Kiệt Sâm lại, kết quả Lăng Kiệt Sâm không né mà trái lại hướng tới đó, nhấc chân lên đạp một phát về phía bụng dưới nam sinh Titan.

"A——" Cho dù có luyện cơ bắp lên cường tráng hơn, thì cũng không có khả năng tăng cường lực phòng ngự cho JJ nhỏ, nam sinh Titan quả thực rớt nước mắt chỉ muốn hỏi, tên kia không phải là nam à, làm sao mà vừa lên liền đá về hướng giữa hai chân chứ hả!

Không thể không nói, động tác của Lăng Kiệt Sâm làm nhóm khán giả nhìn mà đau, chẳng qua cũng không có ai phát biểu dị nghị đối với động tác của Lăng Kiệt Sâm.

Là một tuyển thủ có thể chất cấp F duy nhất trong trận đấu, trước mặt Lăng Kiệt Sâm, có vẻ như đích thật không có khái niệm gì về thiếu nữ yếu đuối!

Đúng, sau khi thể chất bị phân chia, quan niệm sinh lý nam nữ mạnh yếu khác nhau đã sớm biến mất, quan niệm "tôn trọng nữ nhân" hẳn phải đổi thành "bảo hộ cấp F"?

Tuy rằng hành động của tuyển thủ số 082 sẽ tổn hại điểm đánh giá, nhưng ngẫm lại tuyển thủ đó là thể chất cấp F, tự dưng lại cảm thấy tuyển thủ số 082 thật sự dũng cảm, vì bảo hộ em trai mà dám đối mặt với bốn người!

Đương nhiên là vẫn có vài khán giả không ủng hộ việc Lăng Kiệt Sâm động thủ với tóc đuôi ngựa hai bên trước, còn cố gắng lôi kéo mọi người, nói hành động của Lăng Kiệt Sâm quá mức nham hiểm.

Nhưng không có bao nhiêu người phản ứng tới nhóm người đó.

Rõ ràng đây là trường hợp ngươi chết ta sống, còn cố kỵ cái gì mà khiêm nhượng lễ tiết? Là diễn viên đi nhầm trường quay sao!

Nam sinh Titan ngã xuống đất khiến cho tổ bốn người nghiêm nghị lên, đối mặt với một đối thủ ra tay không ấn theo lẽ thường, họ cũng không còn đoái hoài gì tới thanh danh, họ muốn trực tiếp cùng nhau tiến lên.

Sau đó, liền bị Lăng Dục Cẩn ngăn lại, "Đừng quên là còn có tôi."

Nam sinh Titan bởi vì thương tổn đến chỗ yếu hại, lúc miễn cưỡng đứng lên còn theo bản năng kẹp chặt hai chân nên ảnh hưởng tới động tác, tóc đuôi ngựa hai bên có mấy lần muốn tới gần Lăng Kiệt Sâm nhưng đều bị một đoàn tiểu ám khí ùn ùn đánh về, cuối cùng dụi dụi đôi mắt bị hạt tiêu ném trúng, nước mắt chảy không kìm được.

Mà nam sinh đeo kính và em gái chân dài bị Lăng Dục Cẩn ngăn lại bên này, muốn đi qua trợ giúp bọn nam sinh Titan cũng có chút khó khăn.

Sau đó nam sinh đeo kính biến thân, biến thân thành một con sư tử.

Còn chưa kịp vồ lại đây thì đã bị Lăng Kiệt Sâm dùng một cước đạp đuôi từ phía sau, nắm lấy bờm sư tử nâng lên, nắm tay mạnh mẽ nện tới cái mũi nó.

Nơi khác của nam sinh đeo kính đều là da dày thịt béo, hấp thu kinh nghiệm lúc trước của nam sinh Titan, cậu cũng rất cẩn thận bảo vệ JJ của mình, không nghĩ tới, cẩn thận mấy cũng có sai sót, quên mất là cái mũi của mình cũng không thể bị thương, mấy nắm đấm nện lên trên cái mũi mềm mại yếu ớt, nam sinh đeo kính còn chưa cho người khác thấy được uy phong của sư tử liền bị đánh bay.

Sau đó, em gái chân dài cũng bị Lăng Dục Cẩn một, hai, ba ném qua, ba người cộng thêm một con sư tử, bị xếp vào cùng một chỗ, muốn giãy dụa một chút, nhưng còn chưa nhúc nhích được vài cái, lại bị nắm đấm đập một phát chóng mặt.

Lăng Kiệt Sâm rõ là còn chưa hết tức giận, xoa xoa bàn tay đã đỏ lên, sau đó bước từng bước đi tới gần tổ bốn người.

Tiếp theo liền ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo giữ ấm và vật tư tùy thân của bốn người.

"Anh, anh dám!" Em gái chân dài vô lực ghé vào người sư tử, lúc phát hiện khăn quàng cổ và bao tay của mình đang bị cởi ra, thậm chí bộ đồ ổn định nhiệt độ mặc ở bên ngoài do đoạt tới từ trên người tuyển thủ khác cũng lập tức khó giữ được, lập tức kinh hoảng hô to lên.

Mình sắp bị phi lễ sao?

"Cô yên tâm, tôi chỉ muốn quần áo ấm trên người cô." Lăng Kiệt Sâm giật giật khóe miệng, thấy em gái chân dài có một bộ biểu tình như sắp ngất xỉu đi, giải thích một câu, "Tôi sẽ không phi lễ em gái còn không có dung mạo xinh đẹp bằng tôi!"

Còn không bằng khỏi giải thích luôn đi!

_(: 3″ ∠)_

Em gái chân dài bị trào phúng giá trị nhan sắc thấp quả thực miệng đầy máu, ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt Lăng Kiệt Sâm xong trực tiếp tức giận ngất xỉu luôn.

Được rồi, cô đích thật là không có diện mạo đẹp như Lăng Kiệt Sâm, vẫn nên ngất xỉu thôi!

Lăng Kiệt Sâm vẫy tay ý bảo con camera phi trùng khác bay tới đây, "Vì để tránh tị hiềm, tới gần tôi một chút đi, tôi sẽ dùng dao găm cởi quần áo giữ ấm trên người bọn họ xuống."

Dù sao thì Lăng Kiệt Sâm cũng phải chuẩn bị sưu tập đồ phòng lạnh cho anh và Cẩn bảo, giờ quần áo giữ ấm bị tách ra thành mấy miếng cũng không có vấn đề gì.

Vì thế,

nhóm khán giả nhìn thấy: đồ bịt tai, khăn quàng cổ, bao tay, bộ đồ ổn định nhiệt độ, bao đầu gối, giày đi tuyết gì đó trên người bốn người toàn bộ đều bị lấy sạch.

Thậm chí sư tử còn bị lén cắt một mảnh lông.

Lăng Kiệt Sâm vừa lòng cất đi nhúm lông, hêhê, đến lúc đó may cho Cẩn bảo một cái áo nhỏ ấm áp, bên trong thì cứ lấy lông sư tử bỏ vào đi, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.

Quần áo giữ ấm trên người bị diệt trừ, chỉ còn lại bộ đồ rằn ri do ban tổ chức trận đấu thống nhất phát lúc đầu, ba người ngồi chung với một con sư tử chỗ này trơ trọi chỗ kia trơ trọi.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm như là phóng pháo hoa mà giúp tổ bốn người châm đạn tín hiệu, sau đó sóng vai ngồi bên cạnh, nhìn tàu bay cấp cứu do ban tổ chức trận đấu phái tới tiếp người đi.

Lúc rời đi còn không quên phất phất tay cám ơn, "Cám ơn quần áo của các cậu, gặp lại sau~"

Tổ bốn người: Không bao giờ muốn gặp lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play