Cuối năm, cung nhân tấp nập dọn dẹp các cung điện và đường cái. Hoàng thượng cũng tăng cường lính gác bảo vệ an toàn cho các phi tần, đồng thời điều động thêm nhiều cung nữ thái giám ở khố phòng ra giúp các nương nương trang hoàng cho năm mới.

Liễu Nguyệt Đan nhìn cảnh này đã quen, hơn nửa đời người sống tại thâm cung, cảm xúc đón năm mới dường như đã trở nên chai lì.

Năm nay hoàng hậu mang thai không tiện quản lí cung vụ, việc chuẩn bị cho năm mới này đương nhiên rơi xuống Trịnh Quý phi, người có phân vị cao nhất còn lại. Cho dù hận Quý phi đến đâu thì Liễu Nguyệt Đan cũng phải công nhận rằng nàng ta lo liệu mọi thứ cực kì chu toàn, tươm tất.

Liễu Nguyệt Đan cho rằng nàng cần theo sát Trịnh Quý phi, dù sao cũng không ai nhìn thấy nàng.

Dực Khôn cung.

"Các ngươi mau qua đây giúp ta dời chiếc bàn này." Trịnh Nhu gọi.

Tiểu thái giám cạnh bên vội chạy tới, "Nương nương, người đừng dùng tay đẩy như thế, cứ để chúng nô tài làm."

"Ta cũng không có yếu đuối như vậy. Lan Nhi, mau giúp ta gỡ bức tranh cạnh giường ngủ xuống." Trịnh Quý phi luôn miệng phân phó.

"Nương nương, việc nhiều như thế, chúng ta còn phải quản tiến độ các cung khác nữa. Sao người không nhận người Liên Phi đưa tới?" Lan Nhi hỏi nhỏ.

"Ngươi dám dùng người của nàng ta sao?" Trịnh Quý phi cười mỉa.

"Ít ra dưới sự quan sát của nương nương bọn họ cũng không dám làm gì quá phận."

"Dùng người của nàng ta chẳng sợ nàng ta nghĩ bổn cung chấp nhận cùng phe của nàng ta. Vừa được chút sủng ái liền không coi ai ra gì. Nàng ta nghĩ mình là ai mà đưa người cho bổn cung dùng?" Trịnh Quý phi miệng nói, tay thì vẫn không ngừng lau dọn.

Đây là lần đầu tiên Liễu Nguyệt Đan nhìn thấy Trịnh Nhu làm những việc này. Trong kí ức của nàng, Trịnh Qúy phi cao cao tại thượng, nói chuyện khi nào cũng hàm chứa mấy tầng ý nghĩa, nay lại có thể cùng quét dọn với cung nhân, còn nói thẳng Liên Phi cậy sủng sinh kiêu?

Bận rộn suốt buổi sáng cũng tạm ổn, Trịnh Nhu cho cung nhân lui xuống nghỉ ngơi dùng bữa. Nàng nghĩ việc dọn dẹp trang hoàng cũng không thể trong một ngày có thể giải quyết hết. Cứ tạm thời như thế.

"Lan Nhi, mau giúp ta tắm rửa thay quần áo, chúng ta còn phải kiểm tra các cung khác."

Liễu Nguyệt Đan không tiện tiếp tục ở lại Dực Khôn cung nên dứt khoát đi về phía Trường Lạc cung.

Khoảng cách giữa hai cung không xa lắm, cách nhau bởi Ngự Hoa viên. Liễu Nguyệt Đan dừng lại một chút. Gió thổi nhẹ, hàng trúc trước mặt lung lay trong ánh mặt trời mới ló. Mùa đông năm nay cũng không lạnh lắm.

Liễu Nguyệt Đan luôn canh cánh trong lòng, hôm nay lại thấy một khía cạnh khác của Trịnh Nhu sau ngần ấy năm. Nàng từ khi vào cung luôn nhìn chằm chằm từng đường đi nước bước của Trịnh Nhu, thế mà không hề nhận ra cuộc sống nàng ấy lại bình thản như vậy, còn có thể nói chuyện với cung nhân một cách thoải mái như thế. Có khi nào mình đã nhìn lầm?

Đang suy nghĩ miên man, nàng chợt thấy hai bóng dáng lấp ló phía sau hậu viện Trường Lạc cung. Là Tiểu Húc Tử và Tiểu Toàn Tử. Hai người này chính là thái giám khố phòng cử đến giúp đỡ các cung nhân. Lý do nàng biết tên hai người này là vì năm đó trong trận động đất ở Trường Lạc cung, bọn họ xui xẻo đi ngang qua nên bị đè chết.

Lần động đất đó nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Toàn khu vực Trường Lạc cung trong vòng hai dặm đến tới Ngự Hoa viên nàng đang đứng đất đều sụp hết. May mà tất cả cung nhân Trường Lạc cung đều ra ngoài hết, nếu không thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ thậm thục làm gì thế? Liễu Nguyệt Đan quyết đoán chạy đến thì nghe tiếng, "Chúng ta chôn sâu thế này, khi nổ có hiệu quả không?"

"Đây là thuốc nổ dùng trong chiến đấu, ngươi nói không hiệu quả thì ai sẽ mang nó ra chiến trường." Tên thái giám kia đáp lại.

Cái gì? Dám chôn thuốc nổ nhà bổn cung? Chán sống hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play