Một quyển sách rơi xuống.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn về cuốn "Anna Karenina" trên mặt đất.
Cô cúi người nhặt lên.
Đây là một tác phẩm nổi tiếng của Tolstoy, thời cấp ba cô đã đọc qua, nội dung đại khái nói về nữ chính trong một cuộc hôn nhân không tình yêu đã bắt đầu tình yêu mãnh liệt với nam chính anh tuấn, cuối cùng nữ chính nhảy xuống đài ngắm trăng tự sát, nam chính tham gia quân đội tình nguyện. (Đoạn nữ chính tự tử, mình xem qua trên mạng thì thấy nữ chính lao vào đầu xe lửa để tự sát, nhưng trong đây lại là nhảy đài nên cũng không biết sao @@)
Lục Mộc Kình mà cũng biết xem loại sách này?
Viêm Cảnh Hi tùy ý lật sách, toàn bộ đều là tiếng Nga, cô đọc không hiểu, liền đem thả sách xuống bên cạnh gối đầu của Lục Mộc Kình, sau khi giặt xong hai ga giường, đi chợ mua đồ ăn.
Cô mua đậu hũ, đầu khớp xương, cá, miến, cà chua, trứng gà, giá, thịt, rau cải nhỏ.
Sau khi làm xong tất cả, Viêm Cảnh Hi nằm sấp xuống bàn, mở điện thoại di động lên.
Cô có nên gọi điện thoại cho Lục Mộc Kình nói rằng đã làm cơm xong, hỏi anh khi nào sẽ về không?
Gọi điện thoại cho anh, có phải quá tận tâm rồi không?
Cô nhớ 5 giờ Lục Mộc Kình đã tan làm, đường đi từ Lục thị về trường,ước đoán khoảng 40 phút.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nhìn xem mấy giờ rồi, nhấn nút một cái, màn hình sáng lên.
Chỉ mới 5 giờ 10 phút.
Chờ đợi một người cảm giác này thật dài đằng đẳng, phải tìm một chút chuyện để làm.
Cô mở điện thoại vào QQ.
Thủy Mộc Tiên Sinh gửi ba tin nhắn.
Mẫn Mẫn gửi ba tin nhắn.
Viêm Cảnh Hi mở tin nhắn của Thủy Mộc Tiên Sinh ra trước:
"Tôi đã gửi bản vẽ cho cô, cô làm bản thiết kế trước, nếu như không muốn nhận toàn bộ, tôi sẽ chỉ trả cô tiền thiết kế, làm cả căn hộ, trả cô 2 vạn."
"Nếu như cô vẫn muốn thử toàn bộ, có thể đưa tài liệu về tiền, tiền thuê người làm qua đây, chỉ cần hợp lí, đều có thể đồng ý."
"Hay là cô muốn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện?"
Lần đầu tiên Viêm Cảnh Hi làm nhiệm vụ, không hiểu nhiều, mở tin nhắn của Mẫn Mẫn ra trước:
"Chuyện sao rồi?"
"Hôm nay Vua Vũ Trụ kia lại hẹn chúng ta ăn cơm, tớ từ chối rồi."
"Sau khi về liền cho vào danh sách đen."
Viêm Cảnh Hi gọi điện thoại cho Chu Gia Mẫn.
Điện thoại kêu ba tiếng Chu Gia Mẫn liền nhận, vừa ăn vừa nói chuyện: "Cảnh Hi, cậu bây giờ sao rồi? Tớ sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu nên không dám gọi điện thoại cho cậu."
"Khuỷu tay Viêm Cảnh Hi chống trên bàn đỡ cằm nói: "Chuyện đó đã giải quyết xong rồi, Lục Hựu Nhiễm cưới tớ vốn chính là vì ông nội hưa cho anh ta chỗ tốt, bây giờ chỗ tốt cũng không có, anh ta cũng không có khả năng vật lộn với tớ."
"Tuy hơi tiếc vì lãng phí cơ hội bay lên cành cao, nhưng mà cao xử bất thắng hàn*, không gả vào nhà giàu cũng có tốt." Chu Gia Mẫn cảm thán nói.
*Cao xử bất thắng hàn: Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh. Con người khi chưa có thì mong đạt cho bằng được cái mình muốn, đến lúc đánh đổi mọi thứ để đạt được rồi lại nhận ra mình đang làm chuyện quá vô nghĩa.
"Ừ, được rồi, có một việc, cậu giúp tớ đưa ra chủ ý với. Thủy Mộc Tiền Sinh trong đàn trước đây có nói anh ta có hai căn biệt thự để cho tớ thiết kế lắp đặt đồ dùng, trả tớ 10 vạn tệ, cậu cảm thấy có nên nhận không đây?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
"Thủy Mộc Tiên Sinh chính là cái người giúp cậu hack nick của Sóng Biếc Tiểu Yêu?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc hỏi.
"Ừ, nếu như không làm hết, chỉ vẽ thiết kế thì trả 2 vạn tệ phí thiết kế." Viêm Cảnh Hi nói.
"Tớ cảm thấy, Thủy Mộc Tiên Sinh này thích cậu, nếu không thì tại sao lại phải cho một người mới như cậu, tâm tư của đàn ông, chính là như thế." Chu Gia Mẫn phán đoán nói.
"Tớ đây có nên nhận hay không?" Viêm Cảnh Hi hỏi câu then chốt.
"Nhận chứ, tại sao lại không? Nhưng mà tiền lắp đặt đồ dùng này, có tác hại rất lớn, phải bàn bạc kĩ hơn, tiền thiết kế này không có vấn đề gì, cứ nhận trước rồi nghĩ cách, tớ sẽ giúp cậu." Chu Gia Mẫn trượng nghĩa nói.
"Ha ha, cảm ơn, làm xong rồi, mỗi người một nửa." Viêm Cảnh Hi cũng hào phóng nói.
"Ha ha, được. Được rồi, cậu có ăn tối chưa, có muốn đi ăn tối cùng không?" Chu Gia Mẫn hỏi.
Viêm Cảnh Hi nhìn sang thời gian trên điện thoại, có chút chán nản nói: "Giáo sư Lục nói tối về căn hộ ăn, cho nên hôm nay tớ không về ký túc xa ngủ."
Viêm Cảnh Hi nói xong nửa câu sau, có chút chột dạ, âm lượng cũng nhỏ xuống.
"Ha ha." Chu Gia Mẫn nói trêu: "Bây giờ thứ giáo sư Lục muốn ăn chỉ sợ không phải cơm tối, cơm tối ăn có gì ngon, bây giờ có con mồi ăn ngon hơn rồi, thầy ấy hận không thể đem cậu một ngụm nuốt vào trong bụng ấy!"
Trên mặt Viêm Cảnh Hi xuất hiện hai đám mây đỏ, "Tớ dễ ăn vậy sao? Thức ăn cũng có năng lực phản kháng."
"Chỉ sợ là cá lớn nuốt cá bé, hoặc là, có vài cô nàng đã sinh tình ý, hận không thể tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống, hà hà, tha hồ đi." Chu Gia Mẫn cười.
Viêm Cảnh Hi híp mắt lại, mấy phần âm trầm, "Cậu có gan lặp lại lần nữa đi? Có tin hôm nay tuyệt giao không?"
"Ha ha, đùa thôi, nhưng mà Cảnh Hi, cuối cùng thì cậu nghĩ như thế nào về giáo sư Lục?" Chu Gia Mẫn quan tâm hỏi.
Viêm Cảnh Hi khẽ nhéo lỗ tai đỏ lựng của bản thân, đôi mắt màu hổ phách trầm xuống, lắc đầu, mê man trả lời: "Không biết. Trước cứ như vậy đi, tớ đi trả lời Thủy Mộc Tiên Sinh đây."
Viêm Cảnh Hi nói rồi cúp điện thoại, lên QQ nhắn lại cho Thủy Mộc Tiên Sinh: "Tôi nhận nhiệm vụ, gặp lại sau."
Đột nhiên, một tin nhắn đến.
Viêm Cảnh Hi thấy là tin nhắn của Lục Mộc Kình, vội vàng ngồi thẳng người dậy, mở ra.
"Tiểu Hi, thật ngại quá, buổi tối không thể về ăn cơm được, sẽ đem đồ ăn khuya ngon về bồi thường cho em."
Viêm Cảnh Hi đọc tin nhắn này, đáy mắt ảm đạm, liếc một bàn đồ ăn, nhướn mày, trong lòng có chút mất mát.
Nhưng anh không về, cô cũng không thể bắt anh quay về dùng cơm. Nói không chừng anh có chuyện quan trọng phải làm.
Viêm Cảnh Hi kéo nở nụ cười, trả lời: "Không sao, anh bận mà."
Vừa mới gửi tin nhắn, điện thoại di động lại vang lên.
Viêm Cảnh Hi thấy là Phùng Như Yên gọi đến, nghe.
"Cảnh Hi, 6 giờ đi đường Vạn Phúc đến nhà hàng Phúc Đạt vào phòng 203." Giọng Phùng Như Yên không lạnh không nhạt nói.
"Có chuyện gì?" Viêm Cảnh Hi hồ nghi hỏi.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cô đến rồi không phải sẽ biết sao?" Phùng Như Yên lạnh băng cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi vặn mi nhìn về phía điện thoại di động, màn ảnh đen tuyền phản chiếu khuôn mặt lo lắng của cô.
Còn một tháng nữa là cô có thể tốt nghiệp, cô không muốn trêu chọc Phùng Như Yên, gây nên phiền toái không cần thiết.
Viêm Cảnh Hi dùng lồng bàn đạy đồ ăn lại, sau đó ra khỏi cửa.
Nửa tiếng sau, cô từ trên xe buýt đi xuống, vừa định đi đến nhà hàng Phúc Đạt bên đường, liếc mắt liền thấy được Lục Mộc Kình đứng ở cửa nhà hàng Phúc Đạt, hơi sửng sờ.
Lục Mộc Kình hình như là đang đợi ai đó?
Lẽ nào, Phùng Như Yên hẹn Lục Mộc Kình?
Viêm Cảnh Hi đang muốn đi tới chào hỏi.
Đột nhiên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng lại hờn dỗi của Vương Triển Nghệ.
"Nhị ca, anh cũng đi quá nhanh đó, em chỉ mới dừng xe xong, các anh đã ở cửa nhà hàng rồi." Vương Triển Nghệ chạy tới, ôm cánh tay Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ôn nhuận như ngọc, phong độ bất phàm, anh chạm nhẹ vào đầu mũi Vương Triển Nghệ, cưng chìu nói rằng: "Vừa rồi không thấy em xuống, không phải đã đợi em ở cửa rồi sao?"
Viêm Cảnh Hi đem xưng hô này nuốt xuống cổ, thân thể gầy nhỏ đứng nghiêm ở trạm xe buýt, chân như bị đóng đinh trên mặt đất, đôi mắt run rẩy, trong đầu trống rỗng.
"Con đó, về sau để Mộc Kình lái xe thì tốt rồi, đừng có phô trương." Một người phụ nữ tóc xoăn cũng không biết từ đầu xuất hiện, quở trách Vương Triển Nghệ.
"Mẹ. Sao mẹ lại giúp người ngoài thế?" Vương Triển Nghệ mím môi một cái, ôm cánh tay Lục Mộc Kình, ngửa mặt làm nũng nói: "Nhị ca, anh yêu nhất sự phô trương của em, đúng chứ?"
"À." Lục mộc giơ cao không nói gì, ý vị thâm trường cười một tiếng, đưa mắt nhìn Vương Triển Nghệ.
Vương Triển Nghệ hơi nhăn mày, móng tay nhéo hông Lục Mộc Kình, thân mật nói: "Đáng ghét. Cười cái gì mà cười?"
"Con đó, thật không biết xấu hổ." Mặt người phụ nữ trung niên hơi xấu hổ, chế giễu con gái của mình, nhưng trong mắt đều là vẻ vui mừng.
"Chú, dì, bên ngoài nóng, chúng ta đi vào thôi." Lục Mộc Kình ưu nhã nói, đi trước dẫn đường.
Vương Triển Nghệ ôm chặt Lục Mộc Kình, cả người như treo trên người của anh.
Biến mất ở cửa nhà hàng.
Viêm Cảnh Hi vẫn sững sờ đứng tại chỗ, toàn bộ quá trình, cô giống như người đứng xem một cuộc vui, đôi mắt màu hổ phách trầm tĩnh, rõ ràng, muốn tỏ ra hờ hững và không sao nhưng trong lòng đã có loại đau nhức cùng chua xót nhàn nhạt, trong lúc đau nhức cùng chua xót, lại mở một cái động, từng dòng nước ấm từ nơi này từ từ chảy ra trôi đi mất.
Cô không phải kẻ ngu, lấy mức độ thân mật giữa Vương Triển Nghệ và Lục Mộc Kình vừa rồi, cùng với mức độ cưng chiều của Lục Mộc Kình đối với Vương Triển Nghệ mà nói, quan hệ của bọn họ không phải quan hệ anh em bình thường đơn giản như vậy.
Ngược lại, càng giống như là tình yêu nam nữ cuồng nhiệt.
Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày.
Vương Triển Nghệ thích Lục Mộc Kình, cô đã biết, từ phản ứng vừa rồi của Lục Mộc Kình mà nói, hẳn là yên tâm thoải mái tiếp nhận yêu thích của Vương Triển Nghệ.
Như vậy, cô ở giữa bọn họ đóng vai nhận vật gì đây?
Củ lạc giải buồn của Lục Mộc Kình?
Con mồi khó thuần?
Hay chỉ là đối tượng giải trí của anh?
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, lông mi dài che khuất chán nản trong mắt, kéo khóe miệng tự giễu, cũng tốt, chưa có được, cũng không sợ mất đi.
Chỉ là, có chút đau nhức, không chờ đợi, có thể đúng hơn là vẫn sẽ đau nhức.
Không có người có thể thay thế được, cũng không thể oán trời trách đất, là cô gieo gió gặt bảo.
Viêm Cảnh Hi che vị trí tim của mình, xoay người, tựa ở trên trạm xe, nhắm hai mắt lại, không có nước mắt, chỉ có yên lặng, lẵng lặng chờ đau nhức trong lòng đi qua, hoặc là chết lặng thì đúng hơn.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Viêm Cảnh Hi mở mắt, thấy là Phùng Như Yên, bất đắc dĩ nghe.
"Đã 6 giờ rồi, khi nào cô đến?" Phùng Như Yên kiềm chế không vui, hạ giọng thúc giục.
"Đã đến cửa rồi." Viêm Cảnh Hi lạnh lùng trả lời, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng của bản thân, xoay người, đi về phía nhà hàng Phúc Đạt.
Cô lên lầu hai, trực tiếp đẩy cửa phòng bao 203 ra.
Trong phòng bao ngoại trừ Phùng Như Yên, Viêm Du Thành, Viêm Nhụy ở ngoài, còn có Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng quan sát khuôn mặt kinh ngạc của Viêm Cảnh Hi, trong con ngươi mang theo một tia khiêu khích, lại lạnh lùng như cũ liếc về phía cái ghế, nói: "Ngồi."
Viêm Cảnh Hi có loại dự cảm xấu, toàn thân cũng không ổn, lưng tê dại, bật thốt lên: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Tôi không ở đây, em cảm thấy tôi nên ở đâu?" Lục Hựu Nhiễm lười biếng dựa vào ghế, hỏi ngược lại.
Viêm Cảnh Hi không để ý tới sắc mặt khó coi của Phùng Như Yên, hướng về phía Lục Hựu Nhiễm nói: "Lục Hựu Nhiễm, ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Đọc một chương chưa tới 5 phút, nhưng edit một chương thì gần 1 tiếng TT.TT. Cầu cứu giúp!!