Edit: DSJM + JaneJane



"Con công khai nhàn rỗi ngay trước mặt chủ tịch như vậy, không sợ bị rút ra khỏi vị trí CEO à?" Lục Diệu Miểu chê cười.


"Ồ, tùy ngài." Lục Mộc Kình thong thả nói, thấy sắc mặt của Lục Diệu Miểu tái xanh, không chờ cho ông kịp nổi đóa, anh đã lái sang chuyện khác: "Ba mới nói ai sẽ tới dùng cơm ấy nhỉ?"


Nhắc tới Viêm Cảnh Hi, Lục Diệu Miểu liền lập tức dời suy nghĩ, thay đổi sắc mặt, híp mắt lại cười nói: "Là nha đầu nhà họ Viêm kia, nói là đến thăm Dương Dương, thật là có lòng, à, con bé cũng là ân nhân cứu mạng của Dương Dương, ta vốn muốn mời cả nhà họ Viêm đến ăn cơm trưa, thuận tiện nhắc tới chuyện đính hôn, không ngờ nha đầu này lại hiểu chuyện như vậy, thật là một đứa trẻ ngoan. Lát nữa ta sẽ gọi Hữu Nhiễm về cùng ăn cơm."


"Vâng." Lục Mộc Kình lạnh nhạt cười một tiếng.


Nghe như thể đang phủ nhận lời của Lục Diệu Miểu.


Lục Diệu Miểu nhớ mỗi khi tức giận, Lục Mộc Kình sẽ bày ra vẻ mặt như vậy.


Lục Mộc Kình cầm ly tới chỗ bình lọc nước, nhìn như vô tình nói: "Cô ấy tới không được đúng lúc lắm, hôm nay con đã phái Hữu Nhiễm đi Thượng Hải rồi, việc hơi gấp một chút, e rằng trưa nay nó không về ăn cơm kịp đâu."


Lục Diệu Miểu: "..."


Ông nheo mắt nhìn đứa con trai phúc hắc của mình, hồ nghi nâng mày, nói: "Sao ta cứ cảm giác là con có địch ý với nha đầu nhà họ Viêm kia vậy, cô bé ấy đã chọc giận gì con à."


Lục Mộc Kình cười bí hiểm, liếc nhìn Lục Diệu Miểu, nói một câu hai nghĩa: "Lão đầu, thị lực của ngài có vấn đề rồi. Con có thể có địch ý gì với cô bé đó được đây?"


"Vậy chẳng lẽ là con có địch ý với ta?" Lục Diệu Miểu thuận miệng nói.


Lục Mộc Kình cười càng sâu hơn, nhẹ gật đầu, tỉnh bơ nói: "Cũng may ba còn tự biết mình."


Lục Diệu Miểu: "..."


Trước khi Viêm Cảnh Hi đi đến nhà Lục Diệu Miểu ghé qua trung thâm thương mại mua một bộ Lego hết hơn 800 tệ, tiêu hết một phần ba số tiền của bản thân, dù sao cũng là đi thăm trẻ con, không thể quá keo kiệt.


Viêm Cảnh Hi đến trước biệt thự Lục Diệu Miểu, liếc mắt liền thấy người phụ nữ hơi mập, chị gái Lục Hựu Nhiễm, vợ của Lý Tình Uy.


Cô ấy đang chơi đùa cùng Dương Dương, trên mặt là nụ cười dịu dàng từ ái.


Viêm Cảnh Hi nhớ tới chuyện của Lý Tình Uy, dường như tiểu tam kia đã theo Lý Tình Uy được bốn năm, cũng chính là khoảng thời gian chị gái Lục Hựu Nhiễm mang thai, hai người bọn họ đã quen nhau.


Thật ra, khuôn mặt Lục Hựu Thanh rất đẹp, chỉ vì sinh con nên cơ thể có hơi mập.


Một người phụ nữ mất đi vóc người, mất đi sức khỏe vì mang thai đứa con của một người đàng ông, thế mà người đàn ông này lại đi tìm những người phụ nữ khác để giải quyết vấn đề sinh lí, chi hơn 10 triệu để hưởng thụ thân thể của người phụ nữ khác.


Loại đàn ông này nhân phẩm phải có bao nhiêu xấu xa, đạo đức hẳn là rất thấp?


Trong nháy mắt Viêm Cảnh Hi có chút kích động, muốn nói chuyện của Lý Tình Uy, nhưng nghĩ lại, có thể đối với Lục Hựu Thanh mà nói, không biết mới là hạnh phúc nhất.


Cô gõ gõ cửa.


Lục Hựu Thanh đưa mắt, thấy là Viêm Cảnh Hi. Nét mặt có chút quái dị, biết ơn, oán trách, áy náy, đủ loại biểu cảm, cuối cùng rũ mắt xuống, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.


Viêm Cảnh Hi đem bộ Lego đưa cho Lục Hựu Thanh, cũng không biết hàn huyên với cô ấy như thế nào, chỉ là khẽ vuốt ve đầu nhỏ của Dương Dương.


Lục Diệu Miểu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, từ ái híp mắt lại, cao hứng chào hỏi: "Tiểu Hi, tới rồi à."


"Dạ, ông nội." Viêm Cảnh Hi đứng lên, đi về phía Lục Diệu Miểu.


"Trước đó may là nhờ có cháu cứu Dương Dương, vốn định cuối tuần mời ba mẹ của cháu cùng ăn cơm, chuyện này là ta không suy nghĩ chu đáo, cháu ngồi xuống trước đi để ta bảo Lục Hựu Nhiễm về." Lục Diệu Miểu đi đến trước tủ lạnh, hỏi: "Cháu muốn uống gì?"


Viêm Cảnh Hi nghe thấy Lục Hựu Nhiễm sẽ về, có chút khẩn trưởng, xoa xoa bàn tay, dùng nụ cười che giấu sự chột dạ của mình, nói: "Là cháu suy nghĩ không chu đáo, một lòng một dạ muốn cùng ông nội chơi cờ, quấy rầy đến ông rồi."


"Hả? Chơi cờ, ha ha, sao lại thế được?" Lục Diệu Miểu vui vẻ, nụ cười của ông càng thêm xán lạn, nói: "Ông nội ở nhà vừa hay đang rất chán, nếu cháu đến chơi cờ với ta, ta cầu còn không được đấy."


Ông từ trong tủ lạnh lấy một chai Yakult ra đưa cho Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi nở nụ cười tươi, trong con ngươi long lạnh hiện lên một tia giảo hoạt, nhận lấy chai Yakult mà Lục Diệu Miểu đưa tới, thận trọng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đấu một ván?"


"Được, đến thư phòng của ta." Lục Diệu Miểu vui vẻ đi phía trước.


Viêm Cảnh Hi vội vàng đuổi theo phía sau Lục Diệu Miểu, hỏi: "Ông nội, lời hứa lần trước còn hiệu lực không? Nếu như cháu thắng, ông phải đáp ứng một yêu cầu của cháu."


Lục Diệu Miểu liếc nhìn ánh mắt linh động của Viêm Cảnh Hi, cưng chiều nhìn sang, nói: "Nha đầu nhà cháu tinh quái vừa thôi, trận trước cháu thua cháu vẫn chưa thực hiện đâu."


Viêm Cảnh Hi lại cong mắt lên lấy lòng, nói: "Lúc đầu cháu cũng định thứ bảy vừa rồi hẹn ông đi câu cá, vậy ông có muốn tình một lượt với trận này không, nếu cháu thua, cháu sẽ làm một bữa tiếc cá hoành tráng cho ông."


"Ô." Trong mắt Lục Diệu Miểu lóe lên tia kinh hỉ, "Cháu còn có thể làm một bữa tiệc toàn cá?"


"Dạ, cá chần, cá luộc, cá dưa chua, canh cá, cá viên, đậu hủ cá, cá xào, cá rán tẩm bột, cá chiên giòn, cá nướng, cháu làm đều ăn rất ngon, đặc biệt là đậu hủ cá, đem thịt cá băm nhuyễn, nhồi vào trong đậu hủ, thêm một chút nước canh, vừa dinh dưỡng lại vừa ngon miệng." Viêm Cảnh Hi tỉ mỉ tự thuật.


Lục Diệu Miểu liếm liếm môi, "Nghe thôi đã thấy ngon rồi."


"Nào đấu một trận đi ông!" Viêm Cảnh Hi cười hì hì thay Lục Diệu Miểu đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Lục Mộc Kình ở bên trong, Viêm Cảnh Hi hơi sững sờ.


"Lục..." Viêm Cảnh Hi không biết gọi sao cho thích hợp, dừng một chút.


"Lục gì cơ?" Lục Mộc Kình liếc nhìn cô một cái, tiếp lời.


Viêm Cảnh Hi mím môi.


Lục Diệu Miểu lấy một cuốn sách cờ vây từ giá xuống, liếc Lục Mộc Kình, nói xem vào: "Đừng để ý tới nó, nó đã thích thả lỏng cho nhân viên mà còn lượn lờ tìm cảm giác tồn tại trước mặt ta, thật chẳng khác nào muốn đi tìm chết, cháu cứ coi nó như không khí là được."


"Dạ?" Viêm Cảnh Hi không biết chuyện xảy ra giữa Lục Diệu Miểu và Lục Mộc Kình khi nãy nên không hiểu vì sao Lục Diệu Miểu lại nói về Lục Mộc Kình bằng giọng điệu đầy mùi thuốc súng như vậy.


"Ha ha." Lục Mộc Kình trầm ổn nhìn Lục Diệu Miểu, ưu nhã cười một tiếng.


Lão đầu này nhỏ nhen thật đấy!


Anh chuyển ánh sang chiếc laptop trước mặt.


Viêm Cảnh Hi phát hiện khi đang làm việc, Lục Mộc Kình không dịu dàng nhu hòa như bình thường, có thể là vì chăm chú cho nên ngũ quan tuấn mỹ toát ra vẻ lạnh lùng, thu bớt lại sự ôn hòa hiền hậu, tăng thêm một phần ác liệt bá đạo mà mọi tổng tài nên có.


"Tiểu Hi, cháu muốn cờ đen hay cờ trắng." Lục Diệu Miểu cười hì hì hỏi.


Viêm Cảnh Hi thu hồi ánh mắt, hơi nhíu chân mày, vừa rồi mất tập trung, bây giờ bắt đầu đánh cờ phải chuyên chú mới được, chuyện này ảnh hưởng tới tương lai của cô.


"Cờ trắng ạ!" Viêm Cảnh Hi nói, nhận hộp cờ trắng Lục Diệu Miểu đưa tới, ngồi xuống ghế salon.


Hai người bắt đầu chơi cờ.


Càng đánh, Viêm Cảnh Hi phát hiện, trình độ chơi cờ vây của Lục Diệu Miểu cao hơn so với cờ vua, thật ra cờ vua đơn giản, cờ vây mới là đấm đá nhau, từng bước kinh tâm, đi nhầm một nước cờ, liền thua cả trận.


Sau 20 phút chơi, hai người giằng co không nghỉ.


Trên mũi Viêm Cảnh Hi cũng xuất hiện lấm tấm mồ hôi, cầm cờ trắng trong tay, do dự.


Chủ yếu là, nêu như cô đặt xuống bên trái, ăn cờ đen của Lục Diệu Miểu, có thể thừa thắng xông lên nhưng bên phải cũng sẽ rơi vào tay giặc, còn có thể bị Lục Diệu Miểu ăn sạch quân cờ.


Đây là bước then chốt.


Lục Diệu Miểu cũng không nhẹ nhõm hơn là bao, trong lòng bàn tay luôn ra mồ hôi.


Ông tạo một thế cục dụ địch xâm nhập, chờ Viêm Cảnh Hi nhảy vào, thấy Viêm Cảnh Hi do dự, ông cũng hồi hộp, thúc giục: "Nhanh lên một chút, cháu do dự như này, lúc hành binh đánh giặc, các chiến sĩ sẽ thiếu lương thực."


Lục Diệu Miểu nhắc nhở như thế, ngược lại Viêm Cảnh Hi không thể nóng vội, trước hết cần phải vững vàng, bảo vệ trận địa, chuẩn bị bên phải một chút.


Lục Mộc Kình bưng ly nước đi tới, nhìn lướt qua thế cục, cười nhạt, nói: "Lão đầu, ba đây là trận cờ chết."


Lục Diệu Miểu nghe Lục Mộc Kình chế nhạo mình, liếc Lục Mộc Kình một cái, "Ta đây là Trân Lung kì cục, con không hiểu đâu, đi ra chỗ khác chơi đi, đừng để ta phải mất mặt."


"Ba phải công kích, trái thả trận, tốn quá nhiều tâm tư công kích phần trên, phía sau thoạt nhìn kiên cố nhưng mà toàn bộ đều chắn ở phía trên, nếu như con đen kia bị ăn, toàn bộ ván cờ chính là một mảnh rời rạc, còn không biết ngại mà nói là Trân Lung kì cục?" Lục Mộc Kình sau khi vạch trần ván cờ, cũng không lo Lục Diệu Miểu hoảng sợ, mở cửa thư phòng, xem như vừa rồi chỉ là lơ đãng đi qua, đi uống nước.


Nhờ Lục Mộc Kình đi qua nhắc nhở, Viêm Cảnh Hi bừng tỉnh, cô cùng phạm một lỗi sai với Lục Diệu Miểu, tinh lực tiến công chủ yếu đặt ở phía trên, phía sau nhìn qua có vẻ kiên cô nhưng cô và Lục Diệu Miểu giống nhau, toàn bộ thắng bại đều đẩy lên phái trên, nhưng mà bây giờ đến phiên cô đi, cho nên cô sẽ ra tay trước, trực đảo hoàng long*.

*Trực đảo hoàng long: 1 loại thế cờ vây.


Viêm Cảnh Hi cầm quân cờ đặt vào phía sau Lục Diệu Miểu, lập tức ăn hết con then chốt của Lục Diệu Miểu, toàn bộ cục diện rộng mở thông suốt.


Lục Diệu Miểu biết không thể cứu vãn, nhìn lướt qua bàn cờ, thực sự không thể xoay trời chuyển đất được, nheo mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, cười nói: "Ván cờ này không tính."


Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Diệu Miểu chớp mắt một cái, giả vờ ngây ngốc nói: "Sao lại không tính ạ?"


Vẻ mặt Lục Diệu Miểu lộ vẻ hơi lúng túng, không lẽ lại nói toạc ra là mình thua rồi?


Lục Mộc Kình bưng ly nước đi vào.


Lục Diệu Miểu nhìn thấy Lục Mộc Kình lại càng thêm bực tức, đảo mắt một cái nói: "Quân tử xem cờ thì không nên bàn luận, ăn cơm xong con tới công ty đi làm ngay cho ta, mỗi lần nhìn thấy con, ta lại thấy bực dọc trong lòng."


Lục Mộc Kình nâng mày, tỉnh táo nhìn Lục Diệu Miểu, tỏ vẻ sao cũng được, uống một hớp nước, phán đoán: "Xem ra ba thua rồi?"


"Hừ." Lục Diệu Miểu tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, nhưng lúc nhìn về phía Viêm Cảnh Hi lại cong mắt vui vẻ, nói: "Đến chiều chúng ta sẽ làm ván nữa, đến lúc đó ông sẽ không nhường cháu đâu."


"A a, vậy ván này cháu thắng rồi phải không ạ?" Viêm Cảnh Hi thận trọng hỏi.


"Ai, ván này là do có kẻ ngáng chân ta, chiều nay chỉ còn hai ông cháu mình, lúc đó sẽ yên lặng chơi một ván." Lục Diệu Miểu gian xảo nói.


"Vậy, ông ơi, chuyện ông đồng ý với cháu..." Viêm Cảnh Hi nói thẳng vào chuyện chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play