"Vì sao?" Lương Đống Vũ không hiểu, mở to cặp mắt còn diêm dúa lẳng lơ hơn phụ nữ của anh ta, bản thân nhấp một miếng rượu đỏ hỏi.
"Bởi vì, tôi không thích bạn trai của tôi làm những chuyện lãng mạng vì người phụ nữ khác, tôi sẽ chán ghét anh ấy, dĩ nhiên là anh ấy sẽ oán giận người phụ nữ trước đó." Viêm Cảnh Hi đương nhiên nói.
"Chị thật biết nói đùa." Lương Đống Vũ chột dạ nói.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy không nói được với Lương Đống Vũ, cầm ly rượu đỏ, đi đến mạn thuyền, nhìn về phía xa.
Gió biển thổi đến, khăn sa màu trắng theo gió bay lên, tuyệt đẹp không rơi phàm trần.
Lương Đống Vũ si mê nhìn, cầm lên di động, hạ giọng ra lệnh nói: "Phóng."
Ở phía xa, một cái bông pháo nở rộ trên không trung, nở ra đóa hoa vô cùng rực rỡ, ở trong mắt Viêm Cảnh Hi phản chiếu ra năm màu sắc sặc sỡ.
Lương Đống Vũ cảm thấy bầu không khí bây giờ rất tốt, cũng bưng ly rượu lên, đi đến bên cạnh Viêm Cảnh Hi, dựa vào mép thuyền, quay đầu nhìn Viêm Cảnh Hi.
Thấy cô như có điều suy nghĩ với pháo hoa.
Lương Đống Vũ vừa định nói chuyện, đã nghe Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt công kích nói: "Cậu nói xem, con người ngày nay sao đều không có tố chất như vậy? Rõ ràng khói mù nghiêm trọng như vậy, còn ô nhiễm không khí."
Lương Đống Vũ: "..."
Viêm Cảnh Hi ngoái đầu nhìn lại, nhìn sắc mặt Lương Đống Vũ lúc đỏ, lúc xanh, nhấp rượu đỏ, mắt dấp dính hỏi: "Cậu có điều gì muốn nói với tôi sao?"
"Ha ha, không." Lương Đống Vũ lúng túng nói, nhìn những bông pháo, gãi gãi sau đầu, lại dò hỏi: "Nếu như người bắn pháo hoa đó là vì lấy lòng cô gái anh ta thích, cũng rất lãng mạn mà."
Viêm Cảnh Hi hai tay vén, chống lên mép thuyền, nở nụ cười hiểu rõ, nhìn pháo hoa vẫn đang nở rộ, nói: "Nếu như cô gái đó trở thành vợ của chàng trai đó thì khi nhớ lại sẽ cảm thấy trận pháo hoa này rất lãng phí, nếu như cô gái đó không trở thành vợ của chàng trai đó, vậy thì, khi chàng trai đó nhớ lại ngày hôm nay, sẽ cảm thấy rất lãng phí, nói chung, cái được không bù đắp đủ cái mất."
Viêm Cảnh Hi nói xong, uống một hơi cạn sách rượu trong ly, giơ ly không, ý tứ sâu xa nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Lương Đống Vũ.
Cuối cùng, sớm kết thúc chuyện du thuyền được cậu ta chuẩn bị tỉ mỉ này.
Nhưng mà, Lương Đống Vũ càng chiến càng hăng, hơn nữa, cậu ta lại phát hiện thêm một ưu điểm trên người Viêm Cảnh Hi: Hiền lương thục đức, chăm lo việc nhà.
Vô cùng thích hợp với loại công tử dùng tiền như nước của cậu ta.
Trải qua lần này, cậu ta càng thích Hỏa Hỏa hơn.
Thuyền đến bờ, Viêm Cảnh Hi từ trên cầu nhảy xuống, sát vách thuyền hình như cũng vừa tới bờ, có người từ phía trên đi xuống.
Viêm Cảnh Hi chạm chính diện Lục Hựu Nhiễm.
Trong mắt Lục Hựu Nhiễm thoáng qua kinh diễm, bình tĩnh nhìn Viêm Cảnh Hi môi hồng răng trắng, một hồi lâu, từ từ đi qua, cau mày, lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Lương Đống Vũ cảm thấy có nguy cơ, lập tức nhảy lên trước, tay đặt trên vai Viêm Cảnh Hi, nói: "Anh, ngày mai sinh nhật Hỏa Hỏa, em ăn mừng sinh nhật sớm cho cô ấy."
Trong mắt Lục Hựu Nhiễm thoáng qua một tia sắc nhọn, trong lòng sinh ra một loại tức giận không tên, sắc bén nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi hỏi: "Các người ở bên nhau?"
Viêm Cảnh Hi vẫn chưa trả lời, Lương Đống Vũ đã cướp đáp, nở nụ cười sáng lạn vô hại cố ý khiêu khích nói: "Anh, có liên quan đến anh sao? Không phải anh sắp kết hôn với chị Hương Hương sao?"
Lục Hựu Nhiễm hoàn toàn lờ đi Lương Đống Vũ, vẫn khóa Viêm Cảnh Hi, nói: "Tôi có lời muốn nói với cô."
Lương Đống Vũ khẩn trương nhìn sang Viêm Cảnh Hi, nói: "Nói cái gì, ở đây nói đi, anh, cô ấy không còn là vợ chưa cưới của anh đâu."
Lục Hựu Nhiễm cắn răng, trong mắt lạnh giá thoáng qua một tia sắc nhọn, khóa Viêm Cảnh Hi, lạnh lùng nói: "Không phải nói có thể đáp ứng tôi một việc sao?"
Một việc?
Viêm Cảnh Hi nâng bên mày lên, trong đôi mắt màu hổ phách thoáng qua một tia sáng nhợt nhạt.
Đúng là cô đã nói.
Lúc trước khi anh ta tự động giải trừ thỏa thuận, cô vẫn nợ anh 1 triệu, cũng bởi vì điểm này vẫn là nợ nhân tình.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.
Lục Hựu Nhiễm nắm cổ tay Viêm Cảnh Hi đi về phía trước.
Lương Đống Vũ hai bàn tay trắng rồi, nhìn bóng lưng tư thái cao ngất, tuấn tú thanh nhã của Lục Hựu Nhiễm, trong lòng có chút không chắc, kêu lên với bóng lưng Viêm Cảnh Hi: "Hỏa Hỏa, ngựa hay không ăn lại cỏ cũ, phụ nữ có chồng đều là người phụ nữ của người đàn ông khác."
Viêm Cảnh Hi quay đầu lại liếc qua Lương Đống Vũ đang nhảy cẫng lên.
Cảm thấy cậu ta vẫn thật đáng yêu.
Lục Hựu Nhiễm lạnh mặt, có chút tức giận lan tràn trong mắt, cắn răng, cưỡng ép quay đầu Viêm Cảnh Hi lại, đối diện với ánh mắt Viêm Cảnh Hi, trong mắt ánh lên ý cảnh cáo.
Viêm Cảnh Hi có chút không hiểu tại sao anh ta lại tức giận.
Nhưng Lục Hựu Nhiễm 99 phần trăm thời gian đều tức giận, tức giận là chuyện bình thường, không tức giận, mới có vấn đề đấy!
Lục Hựu Nhiễm thấy bộ dáng sụp mi thuận mắt của Viêm Cảnh Hi, trong lòng mềm một ít, lại nắm tay cô, đi đến bên cạnh một bến tàu, lạnh giọng nói với Viêm Cảnh Hi: "Chia tay với Lương Đống Vũ."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Lục Hựu Nhiễm, chớp chớp mắt.
Cô không nắm tay thì làm sao là chia.
Lương Đống Vũ vụng trộm đi qua nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ.
"Một yêu cầu của tôi chính là không muốn cô ở bên Lương Đống Vũ, các người không thích hợp." Lục Hựu Nhiễm nói ra một lần nữa.
"A, tôi biết rồi." Viêm Cảnh Hi sảng khoái trả lời.
Lục Hựu Nhiễm không ngờ cô lại sảng khoái như vậy, khựng một chút.
Lương Đống Vũ nhảy ra, cả giận nói: "Lục Hựu Nhiễm, anh có ý gì! Anh đã có chị Hương Hương rồi, còn trêu chọc Hỏa Hỏa làm gì."
Lục Hựu Nhiễm vô thức kéo Viêm Cảnh Hi ra phía sau, trong mắt lạnh bạc nheo lại, lạnh lùng nói với Lương Đống Vũ: "Các người không thích hợp."
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tụi em không thích hợp, tụi em có thích hợp hay không thì liên quan gì đến anh, tránh ra." Lương Đống Vũ đẩy Lục Hựu Nhiễm một cái, cầm cổ tay Viêm Cảnh Hi, kéo về.
Lục Hựu Nhiễm nhanh hơn kéo lại cánh tay kia của Viêm Cảnh Hi, chân mày nhíu chặt, ra lệnh cho Lương Đống Vũ: "Buông tay."
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Lương Đống Vũ, lại liếc qua nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Hựu Nhiễm.
"Cái đó, các huynh đệ, xin thương xót, để tôi được toàn thây, có thể buông thi thể rồi nói không được sao?" Viêm Cảnh Hi cảm thấy chỗ xương bả vai ở hai bên như bị xé rách.
Lương Đống Vũ nhìn sang Viêm Cảnh Hi, đau lòng, lại sốt ruột nói với Lục Hựu Nhiễm: "Anh còn không buông tay!"
Lục Hựu Nhiễm nắm chặt cổ tay Viêm Cảnh Hi lặng lẽ dùng sức, lạnh lùng nói: "Vừa rồi đối thoại giữa tôi và tiểu Hi cậu cũng đã nghe thấy rồi, nên buông tay chính là cậu!"
"Lục Hựu Nhiễm, anh nên kính già yêu trẻ." Lương Đống Vũ uất ức nhảy cẫng lên nói.
"Đúng vậy, tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của, không phải gọi tôi là anh sao?" Lục Hựu Nhiễm không khách khí trả lời.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy cánh tay của mình sắp xé rách, nhìn Lục Hựu Nhiễm, đáng thương nói: "Cái đó, buông tôi rồi nói được không, thực sự sắp bị xé đứt rồi."
Lục Hựu Nhiễm thấy trong mắt Viêm Cảnh Hi phủ một tầng sương mù mỏng, xem ra thật sự làm đau, trong mắt thoáng qua tia rung động khó có được, buông lỏng tay trước.
Viêm Cảnh Hi vội vàng lắc cánh tay, quá đau.
Lương Đống Vũ đau lòng nói: "Hỏa Hỏa, chị đau không?"
"Ha." Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, liếc xéo Lương Đống Vũ, khuôn mặt tươi cười hạ xuống, kỳ quái nói: "Rất mỏi đấy, nếu không cậu thử xem?"
"Xin lỗi! Tôi xoa bóp cho chị." Tay Lương Đống Vũ vừa mới đụng đến vai Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa bị Lục Hựu Nhiễm kéo về phía sau.
Cái này, Lương Đống Vũ triệt để nổi giận, xắn tay áo, quát Lục Hựu Nhiễm: "Lục Hựu Nhiễm, tôi nhịn anh lâu lắm rồi."
Vừa dứt lời, quả đấm của cậu ta liền vung đến trên mặt Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm bị đấm trúng, mặt nghiêng qua một bên, lau khóe miệng, đôi mắt như chim ưng xẹt tia sắc nhọn, một quyền đánh qua mặt Lương Đống Vũ.
Hai người đánh nhau.
Viêm Cảnh Hi bị lôi vào, hai tay che trên đỉnh đầu, ngây ngốc nhìn Lục Hựu Nhiễm và Lương Đống Vũ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Hai người đàn ông này đánh nhau vì cô?
Vì sao?
"Cái đó, tôi nói, hai người đều đã lớn như vậy rồi, đánh nhau thú vị lắm sao?" Viêm Cảnh Hi đuổi theo khuyên can.
"Hỏa Hỏa, chị đừng lo lắng, tôi không... Phù!" Lương Đống Vũ bị đấm trúng khóe miệng, nói chưa dứt lời, lui về phía sau hai bước, đánh thua trước mặt cô gái mình yêu mến nhất thời mất hết mặt mũi, tay vừa vặn đụng phải một mái chèo cũng không biết ai ném ở đây, xách lên đánh về phía người Lục Hựu Nhiễm.
Viêm Cảnh Hi thật cảm thấy không phải là chuyện lớn gì cũng không cần đánh đến bệnh viện, không kịp ngẫm nghĩ nữa, muốn ngăn cản bọn họ đánh nhau, vọt tới, chắn trước mặt Lục Hựu Nhiễm, nói với Lương Đống Vũ: "Quậy đủ chưa."
Trong mắt Lục Hựu Nhiễm thoáng qua một tia sắc bén, nhìn chằm chằm Lương Đống Vũ, nói với Viêm Cảnh Hi: "Đi ra."
Viêm Cảnh Hi sửng sốt một chút, Lục Hựu Nhiễm đẩy Viêm Cảnh Hi ra ngoài, dùng lực rất lớn, Viêm Cảnh Hi lảo đảo mấy bước, sắp ngã sấp xuống.
Cô được một bàn tay to đỡ lấy, sau đó dựa lưng vào một lồng ngực kiên cố, đưa mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lục Mộc Kình, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.
"Anh, tại sao ở đây?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc hỏi.
Lục Mộc Kình đỡ Viêm Cảnh Hi đứng lên, ánh mắt tối sâu.
"Anh rể, anh đến phân xử đi, anh ấy cũng sắp kết hôn rồi, chính là không cho em hẹn hò với Hỏa Hỏa, anh ấy có ý gì sao?" Lương Đống Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lục Mộc Kình cáo trạng.
"Anh rể." Viêm Cảnh Hi thì thào đọc lên, mờ mịt liếc mắt nhìn Lương Đống Vũ rồi lại quay đầu nhìn về phía Lục Mộc Kình, trong mắt anh vẫn tối sâu như cũ không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
"Đông Vũ, con lại càn quấy." Một giọng đàn ông trung khí đầy đủ vang lên.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía sau Lục Mộc Kình, một người là đàn ông trung niên uy nghiêm, một người là mẹ của Lục Hựu Nhiễm, cô đã gặp qua, còn có một cô gái có tướng mạo thanh tú ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt lạnh giá, biến hóa khôn lường, không có cảm xúc gì, lại dùng ánh mắt hồ nghi quan sát cô.
"Ba, mẹ, chị, sao mọi người đều ở đây! Thật khéo nha." Lương Đống Vũ lúng túng cong môi cười.
"Chị?" Trong đầu Viêm Cảnh Hi có dự cảm xấu, lảo đảo lui một bước.
Lục Mộc Kình đỡ lấy cô, sau đó buông tay ra, sâu thẳm nhìn cậu ta, trên mặt nho nhã nhìn không ra một chút vấn đề như trước.
"Đúng vậy, Hỏa Hỏa, tôi vẫn chưa giới thiệu với chị, hóa ra giáo sư Lục là anh rể của tôi, thần kỳ nhỉ!" Lương Đống Vũ cười giới thiệu.
Cả người Viêm Cảnh Hi như đi vào cõi tiên, môi khẽ run, khẩu hình nói hai chữ anh rể, lại không phát ra được âm thanh nào.
Trái tim của cô, như bị quăng xuống đất, chia năm xẻ bảy, sau đó ném vào trong hầm băng, không biết là lạnh hay là đau, máu toàn thân như đông cứng lại, không hề lưu động.