Viêm Cảnh Hi cắn môi dưới, ánh mắt sáng trong nhìn động tác uống rượu của anh.
Thoạt nhìn hình như anh thực sự rất đau khổ, là nguyên nhân gì khiến anh phải chia tay với cô?
Phá sản? Không phải!
Bị bệnh? Không phải!
Điện thoại của Lục Mộc Kình vang lên, là một số điện thoạixa lạ, Lục Mộc Kình trả lời.
"Alo, xin hỏi anh là Lục tiên sinh sao? Tôi nhìn thấy số của anh trên Thế Kỉ Giai Duyên, tôi tên Điềm Nghễ." Là một giọng nói ngọt ngào.
Lục Mộc Kình nhíu mày lại.
"Thế Kỉ Giai Duyên cái gì, tôi không biết cô." Lục Mộc Kình cúp điện thoại.
Di động lại vang lên, Lục Mộc Kình thấy vẫn là số lạ, trả lời.
"Xin chào, Lục Mộc Kình, tôi là Trương Hiểu Lan, là hội viên của Thế Kỉ Giai Duyên!" Một giọng nói nhẹ nhàng hoạt bát.
"Thật ngại quá, tôi không biết cô." Lục Mộc Kình vừa mới cúp máy, di động lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ, nhíu mày trả lời.
"Alo, xin chào, là Lục Mộc Kình, Lục tiên sinh sao?" Là một giọng nữ hơi thâm trầm.
"Là tôi, có chuyện gì sao?" Lục Mộc Kình là một người có tính tình tốt khó có được trên thế giới.
"Tôi nhìn thấy số của anh trên Thế Kỉ Giai Duyên, muốn làm quen với anh một chút." Cô gái rất có lễ phép nói.
"Thế Kỉ Giai Duyên? Là cái gì?" Lục Mộc Kình cảm thấy kỳ quái, tại những người ở Thế Kỉ Giai Duyên có thể liên lạc được với anh, hỏi ra lời.
"Là trang web xem mắt." Viêm Cảnh Hi thay thế cô gái bên trong nói, ngửa mặt, uống một ngụm rượu, đôi mắt đẹp hoài nghi nhìn Lục Mộc Kình.
Chẳng lẽ nguyên nhân anh và cô chia tay nguyên nhân là vì người nhà phản đối, người nhà của anh không thích cô.
Không đúng, rõ ràng ông rất thích cô mà.
Lục Mộc Kình thật sâu đưa mắt nhìn Viêm Cảnh Hi đang liếc xéo, hỏi người trong điện thoại: "Tại sao cô có thể có số điện thoại của tôi?"
"À, Thế Kỉ Giai Duyên đẩy anh lên trang đầu, chỉ cần nộp tiền, những hội viên gạo cội như chúng tôi có thể có được số di động của anh."
"Hả? Tại sao tôi lại ở trên Thế Kỉ Giai Duyên?" Lục Mộc Kình hỏi.
Đối phương vừa nghe, hình như có vấn đề, liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Di động lại vang lên, vẫn là số điện thoại lạ.
Lục Mộc Kình không nhận, đặt di động ở bên cạnh.
"Xem mặt à?" Viêm Cảnh Hi bình tĩnh nhìn anh, có chút tủi thân.
Cô chỉ ngồi, mà cũng có thể nhìn thấy một, hai, ba, Lục Mộc Kình lay động.
Trong bụng Viêm Cảnh Hi xốc lên, khó chịu, dường như muốn dốc tất cả những thứ trong bụng ra.
"Không, không biết chuyện gì xảy ra." Lục Mộc Kình trả lời.
"À. Tôi đi... vệ sinh." Viêm Cảnh Hi chống bàn đứng lên, lảo đà lảo đảo đi đến nhà vệ sinh.
Lòng bàn chân cũng nhẹ bay.
Đột nhiên, bên người có một hơi thở ấm áp, Lục Mộc Kình đỡ cô.
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy quan tâm của anh, mỉm cười, "Em không sao, tự em đi được."
Viêm Cảnh Hi đẩy anh ra, một mình đi đến nhà vệ sinh.
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, thống khổ, lưu luyến, trở lại ghế, uống một ngụm rượu, nhìn thấy trên điện thoại di động còn đang vang lên, cúp điện thoại di động, gọi điện thoại cho Vương Triển Lam.
"Triển Lam, giúp anh xem qua Thế Kỉ Giai Duyên, nghe nói anh bị đẩy lên trang đầu, xem xem có chuyện gì xảy ra, không được tìm người hack." Lục Mộc Kình lời ít mà ý nhiều nói, cúp điện thoại.
"Nôn." Viêm Cảnh Hi hướng phía bồn nước, mãnh liệt nôn ra, trong bụng xộc lên khó chịu, khi nôn, ngay cả hô hấp cũng không thể đủ, nghẹt thở như sắp chết.
Nôn xong, trong bụng thoải mái hơn, nhưng càng thêm không có sức lực.
Viêm Cảnh Hi súc miệng, súc miệng, lại súc miệng.
Lảo đảo đi ra, nhìn thấy bà chủ trong phòng bếp đi, hỏi: "Có kẹo cao su không?"
"A, có." Bà chủ tươi cười rạng rỡ nói.
"Cho tôi một vỉ. Thuận tiện tính tiền." Viêm Cảnh Hi nói, đầu thật choáng váng, hỗn loạn, chỉ muốn ngủ.
"Bạn trai cô đã trả rồi, lát nữa tôi đưa cô một vỉ kẹo cao su sau." Bà chủ cười hì hì nói.
"À, được." Viêm Cảnh Hi ngồi vào chỗ, nhìn cả bàn đồ ăn cơ hồ chưa có đụng qua, xoay người cười nói với bà chủ đang cầm vỉ kẹo cao su đi đến: "Bà chủ, tôi muốn đóng gói."
"Ừ, được." Bà chủ đi lấy hộp đóng gói.
"Cảm ơn ha." Viêm Cảnh Hi cười đáp, mắt chậm rãi nhìn về phía đôi mắt sâu tối, mênh mông như vũ trụ của Lục Mộc Kình, dịu dàng nói: "Anh uống nhiều rượu như vậy, đừng lái xe, đi với em đến một nơi."
Lục Mộc Kình do dự một chút, nhìn đôi mắt sáng trong của Viêm Cảnh Hi, không đành lòng cự tuyệt, trầm giọng nói: "Được."
Viêm Cảnh Hi giống như cười.
Tính tình của anh thực sự rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng tức giận với cô, đều dễ nói chuyện như vậy.
Viêm Cảnh Hi rút ra một viên kẹo cao su, đưa cho Lục Mộc Kình.
Anh nhận lấy kẹo trong tay cô.
Viêm Cảnh Hi cũng lột một viên, ném vào trong miệng.
Chỉ chốc lát bà chủ đã đóng gói đồ ăn xong, Viêm Cảnh Hi đang muốn đi lấy, Lục Mộc Kình đã nhận lấy.
Viêm Cảnh Hi cũng không dị nghị, ra cửa, cầm di động lên gọi điện thoại cho dì Trương.
Điện thoại ba tiếng nhận.
"Tiểu Hi, sao trễ như thế còn gọi điện thoại qua đây?" Dì Trương hỏi.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía thời gian, đã hơn 11 rưỡi, xin lỗi nói: "Xin lỗi, dì Trương, quấy rầy dì ngủ rồi, con đưa đồ ăn qua, khoảng chừng mười phút nữa, dì ra cổng lấy, được không?"
"Ừ, được."
Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Lục Mộc Kình.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, mặt anh có chút mông lung, mềm mại tựa như ánh trăng, nhưng không phải là người có thể chơi đùa.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh, quay lưng, loạng chà loạng choạng đi.
Phía sau một người lái xe điện đi qua.
"Cẩn thận." Lục Mộc Kình nhíu mày, tiến lên mấy bước, ôm hông của cô, cố định thân thể của cô.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền đến ngang hông, ấm áp không đổi.
Tình cảnh này, giống như hai người họ chưa từng chia tay.
Viêm Cảnh Hi tình tứ nhìn Lục Mộc Kình, cười một tiếng, nói: "Em không sao rồi, cho dù sau lưng em không mắt nhưng phía trước người ta có mắt, người ta sẽ không tông vào em, nếu tông em thì kẻ đó muốn xui xẻo rồi."
Lục Mộc Kình có chút tức giận cô không quan tâm, trầm giọng nói: "Em loạng chà loạng choạng, ngã trái ngã phải, làm sao người ta có thể biết được em muốn đi hướng nào."
"Vậy thì đáng đời em thôi." Viêm Cảnh Hi lấy tay anh ra, nghiêng người, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Mộc Kình cách cô một thước xa, không thể quá gần, sợ chính mình sẽ không khắc chế được, không thể quá xa, sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Viêm Cảnh Hi có thể cảm giác được hô hấp của anh cách đó không xa, hơi thở, hương vị.
Trong lòng có chua, có chút đắng.
Cô chính là không muốn chia tay, làm sao đây?
Chẳng lẽ lại vô liêm sỉ như Vương Triển Nghệ sao?
Viêm Cảnh Hi đi đi, nhớ lại bốn phương án của Chu Gia Mẫn.
Đúng, cô không thể buông tha, cô buông tha thì giữ cô và Lục Mộc Kình cái gì cũng không có.
Cô không muốn trở thành người lạ với anh.
Bất giác, Viêm Cảnh Hi đã đi đến cổng cô nhi viện, dì Trương ở cửa lo lắng nhìn.
Viêm Cảnh Hi lộ ra nụ cười tươi, chạy nhảy qua, " Dì Trương."
"Cẩn thận một chút." Lục Mộc Kình nhịn không được nhắc nhở.
Dì Trương đi ra cổng, lo lắng nhìn Viêm Cảnh Hi, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, quan tâm nói: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
Viêm Cảnh Hi tựa vào bả vai dì Trương, ngoái đầu nhìn lại, tròng mắt trong sáng, lóng lánh nhìn Lục Mộc Kình đang nhìn qua, nói: "Uống rượu với bạn ạ, vui mà! Lục Mộc Kình, bà ấy là dì Trương, người mà em kính yêu nhất kính yêu nhất."
"Chào dì." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Nha đầu ngốc." Dì Trương cưng chiều liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, như có điều suy nghĩ hỏi: "Nhà bọn họ không bắt nạt con chứ?"
"Sao có thể chứ? Dì cũng không nhìn một chút tiểu Hi của dì có bao nhiêu khôn khéo, bao nhiêu giảo hoạt à, một câu nói là có thể dỗ đầu óc họ choáng váng, chỉ có con bắt nạt họ, họ nào dám khi dễ con." Viêm Cảnh Hi cười nói.
"Con đó, luôn luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu." Dì Trương đau lòng nói, nhìn về phía Lục Mộc Kình, khách khí nói: "Lục tiên sinh, vào ngồi một chút đi."
"Không được." Viêm Cảnh Hi nói thay Lục Mộc Kình, đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía dì Trương, nói: "Đã trễ thế này, ngày mai dì còn phải chăm sóc bọn nhỏ, hơn nữa."
Viêm Cảnh Hi lui về sau một bước, đến bên cạnh Lục Mộc Kình, dựa vào bờ vai anh, cười đùa nói với dì Trương: "Con và anh ấy còn có những chuyện khác nữa."
Lục Mộc Kình đứng thẳng, ngửi thấy hương thơm thanh nhã đặc biệt trên người cô, quấy nhiễu anh tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không dám động, sợ cô té.
"A, cậu ta là..." Dì Trương hoài nghi nhìn Lục Mộc Kình, lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi hỏi.
Viêm Cảnh Hi cầm tay đang đút trong túi của Lục Mộc Kình, đưa cho dì Trương, trả lời: "Người đàn ông mà con thích."
"À." Dì Trương lại lần nữa nhìn về phía Lục Mộc Kình.
Đáy mắt Lục Mộc Kình đen như mực, sâu rộng giống như đại dương, không thể thấy đáy.
Dì Trương cũng coi như sống nửa đời người, theo quần áo, khí chất, tướng mạo, cũng có thể đoán được Lục Mộc Kình không phải người bình thường.
Khí vũ hiên ngang, tôn quý bất phàm.
Đường vào hào môn sâu như biển.
Tiểu Hi có vẻ ngoài xinh đẹp, chuyện tình cảm sẽ khá gập ghềnh, nhưng bà vẫn hi vọng tiểu Hi có thể có được hạnh phúc lớn.
Nhưng người đàn ông chính chắn nho nhã kiêng kị trước mắt này có thể đem lại hạnh phúc cho tiểu Hi sao?
"Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
Dì Trương thu hồi lý trí, nhận lấy túi trong tay Viêm Cảnh Hi, đáp một tiếng, "Ừ."
"Em chưa say đâu!" Viêm Cảnh Hi quay người lại, ôm cánh tay Lục Mộc Kình, nhìn anh làm nũng nói.
Lục Mộc Kình nhu hòa nhìn Viêm Cảnh Hi, đôi mắt thâm thúy dao động, "Là anh say, được chưa?"
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười tươi đẹp, nói: "Được."
"Vậy tôi tiến vào đây." Dì Trương nhìn Lục Mộc Kình không có ác ý với Viêm Cảnh Hi, nói.
Viêm Cảnh Hi ôm cánh tay Lục Mộc Kình, sức lực toàn thân đều dựa vào trên người của anh, vẫy tay với dì Trương.
Dì Trương đi rồi, Viêm Cảnh Hi buông lỏng cánh tay Lục Mộc Kình ra, dịu dàng nhìn về phía Lục Mộc Kình.
"Em cũng mệt rồi, chúng ta gọi taxi, anh đưa em về." Lục Mộc Kình nói, đi đến ven đường.
Viêm Cảnh Hi nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, hít sâu một hơi, "Lục Mộc Kình, bây giờ em chỉ muốn ngủ, ở đây cách trường rất xa."
"Lát nữa sẽ ổn thôi." Lục Mộc Kình chuyển mắt, dịu dàng nói.
Viêm Cảnh Hi chỉ vào khách sạn trước mặt anh, nói: "Em muốn ở đó."
Lục Mộc Kình liếc mắt nhìn khách sạn, trong mắt lóe lên thần thái khác thường, có chút do dự.
"Chân dài ở trên chân em, anh đưa em về, em vẫn sẽ loạng choạng." Nói hai chữ loạng choạng, Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, dùng ngón tay khoa tay múa chân ra một động tác.
Cô biết, là cô uy hiếp, nhưng cô mà té, Lục Mộc Kình sẽ không yên lòng và cưng chiều cô.