Sân bay.
Khi Lục Mộc Kình đến, Lương Não Thành, Thẩm Văn Quyên cùng với Lương Đống Vũ đều đã đến.
Anh tự phụ tiêu điều xuất hiện ở lối ra, lập tức hấp dẫn rất nhiều cái liếc mắt của những người xung quanh.
Mặc kệ là khi nào, nơi nào, trường hợp nào, anh luôn có thể như một ngôi sao lóng lánh.
Lương Não Thành cũng đi lên, trầm giọng nói: "Mộc Kình, con đã đến rồi."
Lục Mộc Kình ưu nhã xa cách gật đầu, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rõ ràng không đạt được đến đáy mắt, gọi một tiếng, "Chủ nhiệm Lương."
Lương Não Thành dừng một chút, trên mặt quái dị cong miệng cười, "Chủ nhiệm Lương cái gì, mặc dù con và Thi Lạc vẫn chưa công khai, dù sao cũng đã lấy giấy đăng kí, con vẫn nên gọi tôi một tiếng ba."
"Hả? Ba, chuyện này là khi nào?" Lương Đống Vũ hiếu kỳ xoay người, kinh ngạc nhìn Lục Mộc Kình, nhảy nhót nói: "Thì ra giáo sư Lục là anh rể của con, con cũng không biết."
"Khi đó con còn nhỏ, bởi vì một vài nguyên nhân chính trị mà phải ẩn hôn, con đương nhiên không biết." Lương Não Thành cười nói.
"Vậy bây giờ chị đã trở về, có thể công khai sao?" Lương Đống Vũ hưng phấn nói, vẫn nghe bạn học nói về Lục Mộc Kình truyền kỳ, không ngờ là anh rể.
Đáy mắt Lục Mộc Kình sâu thẳm, sâu đến mức có cảm giác lạnh lẽo, lại không để người ta nhận ra được bất cứ cảm xúc và suy nghĩ gì của anh, trầm giọng nói: "Bây giờ ba cậu đang trong thời gian tuyển cử, bất kì biến động gì đều sẽ tạo thành điểm người khác công kích đối với ba cậu, khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn."
"À, à." Lương Não Thành bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vai Lục Mộc Kình tán dương: "Đúng, không hổ là Lục Mộc Kình, CEO hot nhất toàn cầu, anh nói đúng, anh nói đúng, ha ha, em là thật cao hứng, thật cao hứng."
Lục Mộc Kình thâm thúy nhìn cáo già Lương Não Thành, sớm đã hiểu rõ, ung dung nhếch khóe miệng.
Lương Não Thành, hiện tại đang trong thời gian tuyển cử quan trọng, không được phép có nửa điểm tin tức trái chiều.
"Ba, ba nhìn kìa, đó có phải là anh con không?" Lương Đống Vũ chỉ vào bên trong hô.
Lục Mộc Kình theo hướng Lương Đống Vũ chỉ nhìn lại.
Mặt Lục Hựu Nhiễm không thay đổi đẩy Lương Thi Lạc ra, toàn thân lạnh thấu xương, trong mắt cũng không có nhiệt độ.
Khi mọi người nhìn thấy Lương Thi Lạc, đều rất giật mình.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Lương Thi Lạc là người thông minh nhanh trí, cao quý trang nhã, nhưng ánh mắt cô gái trên xe lăn lạnh như băng trống rỗng nhìn về phía trước, gầy giơ xương, mặc dù vẫn còn dấu vết ngũ quan tinh xảo, nhưng một thời gian dài hôn mê dẫn đến một chút thần thái cũng không có.
Lục Hựu Nhiễm đẩy Lương Thi Lạc đến trước mặt Lương Não Thành, tròng mắt lạnh như băng đảo qua Lục Mộc Kình, nói với Thẩm Văn Quyên: "Cô ấy hôn mê hơn bốn năm, mới tỉnh lại, bây giờ tư duy và trí nhớ có chút hỗn loạn, có thể không nhận ra các người, còn có, bởi vì tai nạn xe cộ và hôn mê một thời gian dài, bắp thịt có chút suy thoái, cho nên đi đứng không tiện."
Lương Não Thành mở to mắt, kinh hoảng nhìn về phía sắc mặt Lục Mộc Kình, sợ anh sẽ ghét bỏ Lương Thi Lạc, nhưng trong con ngươi sâu tối của anh lại không nhìn ra Lục Mộc Kình đang suy nghĩ cái gì.
...
Trong nhà Lương Não Thành.
"Tin tức Thi Lạc trở về phải phong tỏa toàn diện, không thể tiết lộ một chút tin tức." Lương Não Thành nhíu mày ra lệnh.
"Nhưng ba, chuyện này có phải không công bằng với chị ấy không ạ. Giờ chị ấy mới tỉnh lại, chị ấy cần người thân an ủi và bảo vệ." Lương Đống Vũ đưa ra ý kiến phản đối nói.
"Mẹ tán đồng với cái nhìn của ba con, dù sao hiện tại đang trong thời gian quan trong của tuyển cử, cái dạng gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ gây ra nhiều chuyện rối loạn không đáng có, nói không chừng, đối thủ của ba con lại muốn làm văn." Thẩm Văn Quyên thở dài một hơi nói.
"Chú út, chú cảm thấy thế nào?" Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nhìn về phía Lục Mộc Kình vẫn luôn không nói gì Lục Mộc Kình nói, ánh mắt dò xét nhiều thêm một tầng u ám cùng nhằm vào.
Lục Mộc Kình nhếch miệng cười, đối diện với con ngươi lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm, ung dung nói: "Việc này là việc nhà các người, một người ngoài như tôi không nên nhiều lời."
"Thi Lạc không phải vợ chú sao? Tại sao chú út là người ngoài được?" Lục Hựu Nhiễm hỏi ngược lại, câu dẫn khóe miệng châm chọc, "Chẳng lẽ, chú út nhìn thấy Thi Lạc như bây giờ nên muốn ly hôn?"
"A." Lục Mộc Kình gặp chuyện không sợ, ý tứ sâu xa nói: "Tôi càng hi vọng, cô ấy có thể tìm được một người đàn ông yêu cô ấy và cũng là người cô ấy yêu."
Lương Não Thành vừa nghe, sắc mặt xanh đen, tức giận nhìn về phía Thẩm Văn Quyên.
Thẩm Văn Quyên rũ mắt, nắm chặt nắm tay.
"Mộc Kình, có thể không hai câu đơn độc kia không." Lương Não Thành ôn tồn nói.
Lục Mộc Kình ưu nhã gật đầu, "Được."
Thẩm Văn Quyên nhìn thấy Lục Mộc Kình đi theo Lương Não Thành rồi, nhíu mày nói với Lục Hựu Nhiễm: "Vào đây với mẹ."
Thẩm Văn Quyên đi phía trước, vào phòng, sau khi đóng cửa lại, nói lời thấm thía với Lục Hựu Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em đã nói với truyền thông Hương Ngọc là vợ chưa cưới của con, các con cũng đã thực tế tính là ở bên nhau, kết hôn với con bé đi,ở bên nhau thật tốt, thế lực nhà con bé sẽ giúp đỡ chuyện sự nghiệp sau này của con, đừng lại kẹp giữa chú út con và Thi Lạc nữa. Nếu như chuyện này tuôn ra ngoài, nhà họ Lương liền toàn bộ xong đời."
Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nhếch khóe miệng, châm chọc cười, tựa trên tường, rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa, phun ra làn khói nồng đậm.
Tính tình của anh ta lạnh lùng, nhưng lạnh như vậy khiến Thẩm Văn Quyên cũng mơ hồ sợ hãi, chỉ nghe Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói: "Ba của tôi họ Lục, không phải họ Lương, nhà họ Lương xong đời liên quan gì đến tôi?"
"Vậy con có thể suy nghĩ cho mẹ một chút được không, Lương Não Thành xong đời, mẹ cái gì cũng không có." Trong mắt Thẩm Văn Quyên mang theo nước mắt lưng tròng cầu khẩn nói.
Lục Hựu Nhiễm hướng bà ta nhả ra một làn khói lạnh bạc, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Vậy năm năm trước, bà có suy tính cho tối không, tôi nói với bà, tôi yêu Thi Lạc, muốn ở bên cô ấy, nói bà tác thành cho chúng tôi, bà đã làm như thế nào?"
Lục Hựu Nhiễm bật cười, thoạt nhìn qua loa trần thuật nói: "Đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, bức tôi phải thôi học, để Thi Lạc thân cận với chú út tôi, khoảng thời gian đó, tôi mới chân chính là cái gì cũng không có?"
"Vậy con muốn thế nào? Nhiễm Nhiễm, nếu như Thi Lạc thực sự yêu con, sẽ không bởi vì con mới rời đi hơn nửa năm đã gả cho Lục Mộc Kình, nó là cam tâm tình nguyện gả, không phải chúng ta bức nó. Nó cho tới bây giờ, cũng chỉ là đùa bỡn tình cảm của con mà thôi, con không nhìn ra nhưng mẹ thì nhìn ra được, Nhiễm Nhiễm, con đừng u mê không tỉnh ngộ nữa có được không? Con có thể sống hạnh phúc với Hương Ngọc." Thẩm Văn Quyên có chút kích động nói.
"Hạnh phúc?" Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe miệng, cười xán lạn, vặn rớt đuôi thuốc, tự tin nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ khiến Thi Lạc cam tâm tình nguyện li hôn với Lục Mộc Kình, sau đó gả cho tôi, như vậy, tôi mới có thể hạnh phúc."
"Nhiễm Nhiễm, có phải con điên rồi không? Bây giờ Lương Thi Lạc đã không phải là Lương Thi Lạc trước đây, con vẫn muốn nó?" Thẩm Văn Quyên rất không bình tĩnh.
"Đúng, tôi muốn cô ấy, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện yêu tôi, Lục Hựu Nhiễm!" Lục Hựu Nhiễm mở cửa ra, đối diện với vành mắt ửng đỏ mờ mịt của Lương Thi Lạc, nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Em ra ngoài làm gì?"
Anh ta đẩy cô vào tận cùng bên trong căn phòng.
Lương Thi Lạc bình tĩnh nhìn anh ta, vẻ mặt rất quái dị, có chút lạnh lẽo như trước, loại lạnh lẽo đó, không giống như là không nhớ hết tất cả mà hờ hững, mà như trái tim lạnh lẽo từng trải qua sống chết, hỏi: "Bọn họ có phải không nguyện ý nhận tôi không?"
Lục Hựu Nhiễm ngồi xổm xuống trước mặt Lương Thi Lạc, lãnh u nhìn cô, trầm mặc ba giây, trầm giọng nói: "Yên tâm, em là đại tiểu thư nhà họ Lương, chính là đại tiểu thư nhà họ Lương, anh sẽ không để em phải chịu một chút uất ức nào."
"Vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Lương Thi Lạc hỏi.
Lục Hựu Nhiễm đặt tay lên đầu cô ta, ý tứ sâu xa trầm giọng nói: "Sau này em sẽ rõ, hiện tại, mỗi ngày ăn nhiều một chút, ăn xong, mỗi ngày anh sẽ làm hồi phục với em, em sẽ xinh đẹp giống như trước đây."
Mặt Lương Thi Lạc không thay đổi cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn chân mình.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi." Lục Hựu Nhiễm ôm Lương Thi Lạc lên giường, đắp chăn cho cô ta, xoay người, ánh mắt lạnh như băng, đi ra cửa.
Lục Mộc Kình cũng từ trong phòng Lương Não Thành đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau...
Lục Hựu Nhiễm đi đến trước mặt Lục Mộc Kình, rất muốn nói gì đó với Lục Mộc Kình, khiêu khích, thị uy, châm chọc.
Nhưng hết lần này đến lần khác đối diện với đôi mắt sâu tối của anh, cái gì cũng không nói nên lời.
Lục Mộc Kình vỗ vỗ bờ vai của anh ta, ý tứ sâu xa nhếch miệng lên như cười như không, trong con ngươi cũng mênh mông một tấc đến trời.
Lục Hựu Nhiễm không rõ, vì sao mặc kệ thời khắc nào, anh xử lý chuyện cũng có thể ung dung bình tĩnh như vậy, dường như mọi chuyện khó khăn ở trong mắt của anh đều sẽ giải quyết dễ dàng vậy.
"Anh rể." Lương Đống Vũ nhảy đến trước mặt Lục Mộc Kình, cong miệng nở nụ cười sáng lạn, vươn tay, "Làm họ hàng với anh cảm thấy rất vinh hạnh."
Lục Mộc Kình không có bắt tay với cậu ta, chỉ là ưu nhã xa cách cười, theo cửa đi ra ngoài.
Lương Đống Vũ kinh ngạc nhìn cánh tay vươn ra của mình, mẹ nó, hình như cậu ta bị ghét bỏ.
Lương Đống Vũ lại nhảy đến trước mặt Lục Hựu Nhiễm, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười sáng lạn, "Anh, Hỏa Hỏa đã đáp ứng ở bên em rồi, sau này anh đừng gặp cô ấy nữa."
Lục Hựu Nhiễm lãnh u nhìn Lương Đống Vũ, "Không còn sớm, tắm rửa rồi đi ngủ đi, có thể nằm mơ nhưng đưng đem giấc mơ pha trộn vào hiện thực, ba cậu sẽ lo lắng đấy."
Lục Hựu Nhiễm cũng đi về phía ngoài.
Mẹ nó, cậu ta lại bị ghét bỏ.
"Mang họ Lục thì giỏi lắm à." Lương Đống Vũ giơ nắm đấm lên, thị uy với bóng lưng đã đi xa của bọn họ, cầm di động lên, kéo đến số điện thoại của Viêm Cảnh Hi, nhảy lên sô pha, bắt chéo chân, gọi qua di động của Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi vừa mới phác thảo xong sơ đồ thiết kế, di động vang lên, cô nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lương Đống Vũ, cắm bút vào trong tóc, dựa vào ghế trả lời.
"Làm sao vậy?"
"Hỏa Hỏa, thiết kế sao rồi?" Lương Đống Vũ cười hì hì hỏi.
Viêm Cảnh Hi lấy bút ra, một bên sửa chữa một bên trả lời: "Vẫn đang tiến hành."
"Em không gấp, chị cứ từ từ mà thiết kế, đừng gắng sức quá, cái đó, ngày mai, có thể gặp mặt không?" Lương Đống Vũ hỏi.
"Hả?" Cậu ta chuyển đề tài quá nhanh, Viêm Cảnh Hi nhất thời vẫn chưa tiếp được.
"Em có một vài ý tưởng nho nhỏ, về thiết kế, muốn nói với chị, chúng ta gặp mặt nói chuyện." Lương Đống Vũ dùng ngón út khoa tay múa chân một chút, cười nói.
Mặc dù Viêm Cảnh Hi biết, cái đó có lẽ là cái cớ cậu ta muốn gặp của cô, nhưng, dù sao cũng là việc công, cô cũng chỉ có thể đi.
"Tôi biết rồi, vậy buổi trưa đi, gặp nhau ở căng tin số 1 trong trường." Viêm Cảnh Hi nói.
"Hả? Căng tin số 1?" Lương Đống Vũ mất mát.
"Ngày mai cậu không cần đi học sao? Cũng không phải cuối tuần, gặp ở trường." Viêm Cảnh Hi nói.
Preview nhẹ cho chương sau cái nạ!! <3
"Tiểu Hi, chúng ta chia tay đi."
"Ngày cá tháng tư? Một chút cũng không buồn cười."
"Không phải đùa. Quên anh đi."
Máu chó đến rồi, chị em chuẩn bị áo mưa, ô dù đi nhé. Cỡ này phải hơn chục chương đấy!!