Lục Mộc Kình bất đắc dĩ, điểm một cái lên sống mũi của cô, dịu dàng nói: "Nghĩ gì thế? Con ngươi chuyển nhanh như vậy, buông ra một chút, tay anh mới có thể đi ra ngoài."
"A." Thì ra là thế, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Viêm Cảnh Hi buông ra, nhìn anh khởi động xe, tròng mắt chuyển hướng ra ngoài.
Trong ô tô yên tĩnh quỷ dị, kiều diễm lúc trước chưa tan đi, càng khiến người ta cảm thấy lửa nóng.
Viêm Cảnh Hi chột dạ, miệng khô lưỡi khô, không nói gì, sợ nhịp tim của mình sẽ không đập chậm lại được, cô nghĩ để vấn đề Chu Gia Mẫn hỏi.
"Đúng rồi, em nghe Gia Mẫn nói, hiệu trưởng Phùng bị đuổi rồi, đổi thành giáo sư Dương?" Viêm Cảnh Hi chuyển mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình hỏi.
"Ừ." Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn về phía trước, đáp một tiếng, âm thanh thuần hậu mà ám trầm.
"Nhưng mà giáo sư Dương không phải cùng một phe với hiệu trưởng Phùng sao? Như vậy có phải là đổi thang mà không đổi thuốc không?" Viêm Cảnh Hi không hiểu hỏi.
"Nghe qua Hòa Thân* chưa?" Lục Mộc Kình trầm giọng hỏi.
*Hòa Thân: tên đầy đủ là Nữu Hổ Lộc Hòa Thân 鈕祜祿和珅, còn có tên khác là Hòa Khôn, thuộc tộc Nữu Hỗ Lộc của Mãn Châu. Ông sinh năm 1750, mất ngày 22 tháng 2 năm 1799 và là một vị đại thần của triều Mãn Thanh thời vua Càn Long. (theo Wikipedia)
"Ừ, đương nhiên rồi, tham quan bên người vua Càn Long." Viêm Cảnh Hi gật đầu nói.
"Càn Long có thể lên làm hoàng đế, vốn cũng không phải là người bình thường, em cảm thấy ông ấy sẽ không biết những chuyện đó của Hòa Thân sao?" Lục Mộc Kình liếc xéo hướng Viêm Cảnh Hi.
"Ý của anh là anh là Càn Long thầy ấy là Hòa Thân?" Viêm Cảnh Hi hỏi lại, nghĩ đến quan hệ trong đó.
Lục Mộc Kình nhếch miệng cười, kiên nhẫn giải thích nói: "Hòa Thân rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác, biết Càn Long nghĩ cái gì, muốn làm cái gì? Ông ta nhằm vào những đại thần kia, muốn chỉnh chết những đại thần kia, cơ bản đều là Càn Long không nghĩ đến, chỉ là, Càn Long là một đời minh quân, ông ấy cần một người như thế, cho ông ấy quyền lợi rất cao, đến giúp trên lưng chịu oan cho ông ấy, hơn nữa, Hòa Thân làm việc cũng không để Càn Long thất vọng, tự nhiên sẽ nhận được trọng dụng của Càn Long."
"Mà hiệu trưởng Dương cũng biết xem xét thời thế, giữ lấy tâm ý và vui giận của anh để làm việc, sẽ không ngỗ nghịch, chỉ biết thuận theo." Viêm Cảnh Hi đem hắn đoạn sau lời nói ra.
"Thông minh." Lục Mộc Kình khen hai chữ.
"Quá khen, nghe Lục tổng nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách, sau này tôi có làm lãnh đạo, có cơ hội sẽ dùng đến đạo lý này của ngài, nhất định sẽ cảm ơn ngài thật chu đáo." Viêm Cảnh Hi thắt dây an toàn, tươi đẹp nghiêng đầu, nhìn như khen nói.
"Cảm ơn thế nào?" Tay Lục Mộc Kình đáp trên vai Viêm Cảnh Hi, liếc xéo đôi mắt sáng trong của cô.
"Lấy thân báo đáp, có được không?" Viêm Cảnh Hi đỏ mặt trả lời.
Lục Mộc Kình khẽ nhếch khóe miệng lên, đáy mắt nhu hòa, xác định nói: "Sau này em sẽ trở thành tổng tài phu nhân, xác thực phải học thật tốt những thứ này."
Tim Viêm Cảnh Hi đập nhanh hơn, dí dỏm phản bác: "Không phải sau này chỉ cần ăn chắc chồng là được rồi sao? Còn muốn kiểm tra tăng tỉ giá à, làm phu nhân của anh, thật sự khó, em thấy hay là từ bỏ, miễn cho một mình em phải làm rất nhiều người mệt chết."
Viêm Cảnh Hi lấy tay anh đang đáp ở trên vai cô xuống, nhưng không thả ra mà là cầm trong lòng bàn tay mình.
Trong mắt kín đáo của Lục Mộc Kình phủ lên một tầng huyền ảo kì lạ, cầm ngược tay cô, đặt ở bên miệng hôn một cái rồi đặt lên bụng của mình, dịu dàng nói: "Tiểu Hi, lời em vừa nói đánh thức nó rồi, làm sao đây?"
Viêm Cảnh Hi cảm giác được thứ trong tay cứng rắn như sắt, một tay khó có thể hung hãn nắm giữ.
Mặt căng đỏ rực giống như một đóa hoa hồng nở rộ vào sáng sớm, dính giọt sương của buổi sớm, trong veo, diễm lệ.
Một cỗ nhiệt khí xuất phát từ bụng cô lan lên đầu.
"Không phải ngày hôm qua em mới làm sao?" Viêm Cảnh Hi cắn môi dưới, ngại ngùng khẽ nói.
"Em ăn no rồi?" Lục Mộc Kình hỏi lại, đối diện với con ngươi dịu dàng lấp lánh nước của Viêm Cảnh Hi.
"Bây giờ đang ở trên xe, lái xe nguy hiểm." Viêm Cảnh Hi ngại ngùng nói, uyển chuyển cự tuyệt, muốn thu tay về.
"Vậy anh có thể hiểu thành em vẫn chưa được ăn no sao?" Lục Mộc Kình không muốn buông tay cô ra, tựa như anh không muốn buông cô ra vậy.
Nói về da mặt, Viêm Cảnh Hi cảm giác mình cũng là nữ trung hào kiệt, nói về cường hãn, cô cũng là lợn chết không sợ nước sôi, nói về can đảm, cô càng cảm thấy không thua kém gì đàn ông.
Nhưng đối với Lục Mộc Kình, dường như cô toàn thân vô lực, trở thành đồ ăn trên thực đơn của anh, không hề có sức lực chống đỡ.
Có lẽ là có một cỗ khiêu khích như vậy trong lòng, Viêm Cảnh Hi hất cằm lên, phủ định nói: "Không, em ăn rất ăn no."
Lục Mộc Kình giương lên nụ cười, nhìn mắt ngọc mày ngài của cô, cùng với sự xinh đẹp bức người căn bản liền đỡ không được, trong lòng ấm áp.
Giống như là giữa người yêu, càng thân mật, nói chuyện càng không hề có nguyên tắc, càng muốn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cô, càng có thể khiến máu trở nên sôi trào, tim vì thế mà nhảy nhót.
Lục Mộc Kình tiếp lời của cô hỏi: "Ăn ngon không?"
Viêm Cảnh Hi khụ một tiếng, phảng phất có ngụm máu phun ra, nói không ngon thì quá khác người, nói ăn ngon cô vẫn chưa có vô liêm sỉ như vậy đâu.
"Lục tổng, nguyên tắc của anh đi đâu rồi?" Viêm Cảnh Hi dời đề tài hỏi.
Trước đó cô gọi Lục tổng có loại cảm giác xa cách, mà giờ kêu Lục tổng như đang phát tiết sự tức giận của cô không biết thế nào phát ra được, mấy phần làm nũng.
"Xấu hổ?" Lục Mộc Kình hỏi.
Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, cũng không biết dũng khí đến từ đâu, "Nếu không anh dừng xe đi, em làm giúp anh, lái xe mà làm, thực sự nguy hiểm."
Nói xong, cô có loại cảm giác muốn tìm một cái lỗ chui vào quên đi, mặt đỏ giống như muốn rỉ máu, hô hấp cũng bởi vì nói ra những lời này mà không thông.
Xấu hổ chết cô!
Lục Mộc Kình vốn có muốn đùa cô, không ngờ cô nói như vậy, máu toàn thân đều sôi trào, cúi người hôn cô.
Bỗng điện thoại di động của anh vang lên.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, mất thể diện chết đi được, bụm mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lục Mộc Kình dịu dàng liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, nhìn thấy cuộc gọi đến của Vương Triển Lam, trả lời.
"Nhị ca, anh có thể đến Tướng Quân Lệnh được không, chị của em uống say như chết, giờ em đang đi công tác ở bên ngoài, không về được, em lo chị ấy một mình ở bên ngoài gặp chuyện không may, nhờ cậy anh rồi, nhị ca." Vương Triển Lam lo lắng nói.
"Ừ, được, anh biết rồi." Lục Mộc Kình nhíu mày đáp,trong ánh mắt thâm thúy thoáng qua một vệt sáng, vệt sáng lại nhanh chóng biến mất trong đôi mắt đen như mực của anh.
Anh liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, trầm giọng nói: "Triển Nghệ uống say, chúng ta đưa cô ấy về nhà trước."
Viêm Cảnh Hi bưng mặt, nhìn về phía Lục Mộc Kình, đôi mắt sáng trong ngập nước dịu dàng nhìn anh, không nói gì.
Lục Mộc Kình cầm tay Viêm Cảnh Hi, giải thích nói: "Anh biết tâm ý củaTriển Nghệ, sau này sẽ chú ý, nhưng dù sao không đâm thủng tờ giấy kia, Triển Lam vẫn là anh em của anh."
Viêm Cảnh Hi không ngờ anh sẽ giải thích trắng ra như thế với cô, trong lòng ít nhiều có chút cảm giác mềm mềm, cũng hiểu anh khó xử, mặc dù trong lòng ít nhiều có chút cách ứng nhưng vẫn gật đầu.
Lục Mộc Kình giương lên nụ cười, càng thêm thưởng thức hiểu chuyện của cô, thương tiếc ẩn nhẫn của cô.
Đặt tay cô bên miệng, hôn một cái.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.
Có vài người như Vương Triển Nghệ, như Phùng Kiều Kiều, như Viêm Nhị, không phải cô không đi chọc bọn họ thì có thể hòa bình ở chung.
Những người đó vô duyên vô cớ cũng có thể mang đến đủ loại phiền phức.
Cô tránh cũng không tránh được, như vậy chỉ có thể đã làm thì làm cho tốt, dùng trái tim bĩnh tĩnh nghênh tiếp.
...
Trước quầy Tướng Quân Lênh, Vương Triển Nghệ gục xuống bàn, trong tay nắm chặt di động, tóc xỏa ra, lung la lung lay, trong miệng rầm rì cái gì đó.
Lục Mộc Kình đi qua, nâng Vương Triển Nghệ dậy.
Vương Triển Nghệ say mắt lờ đờ mông lung nhìn Lục Mộc Kình, trong mắt mang theo hơi nước, lảo đảo mấy bước, điểm mũi Lục Mộc Kình, nói: "Anh là đồ đàn ông bạc tình không có lương tâm."
Trong mắt Lục Mộc Kình lóe lên một tia sắc nhọn rồi biến mất trong đáy mắt thâm trầm, có chút không vui, mặt không biểu cảm nói: "Em uống say rồi, anh đưa em về."
Lục Mộc Kình đỡ Vương Triển Nghệ đi ra ngoài, đi qua Viêm Cảnh Hi, dịu dàng nói: "Tiểu Hi, lấy túi."
"Được." Viêm Cảnh Hi từ trên ghế xách túi Vương Triển Nghệ, đi phía sau Lục Mộc Kình.
"Chìa khóa ở trong túi anh, trên áo." Lục Mộc Kình dặn một câu.
Viêm Cảnh Hi quen thuộc từ trong túi áo Lục Mộc Kình lấy chìa khóa xe ra.
Ánh mắt Vương Triển Nghệ lạnh lẽo đảo qua mặt Viêm Cảnh Hi.
Ánh mắt kia như con dao sắc nhọn, như châm độc, như vô số mũi tên nhọn hận không thể thấy máu Phong Hầu thống khoái giết chết cô.
Viêm Cảnh Hi hạ một cái, khi mở cửa xe.
Vương Triển Nghệ đột nhiên xoay người, tựa trên trước cửa xe, dường như xem nhẹ sự tồn tại của Viêm Cảnh Hi, kéo cà vạt Lục Mộc Kình, quyến rũ mê người nói: "Nhị ca, em vẫn làm chưa đủ nhiều cho anh sao? Người khác không muốn anh, em muốn anh, người khác tổn thương anh, lòng em thương anh, người khác phụ lòng anh, em theo anh, vì anh, ngay cả việc phạm tội em cũng làm, anh xem là cái gì?"
"Em thực sự say rồi." Lục Mộc Kình kéo Vương Triển Nghệ lên xe.
"Em không say, em không muốn về, em muốn uống rượu." Vương Triển Nghệ gạt tay Lục Mộc Kình, thất tha thất thểu đi đến Tướng Quân Lệnh.
Lục Mộc Kình sâu tối nhìn Vương Triển Nghệ liếc mắt một cái, nói với Viêm Cảnh Hi: "Tiểu Hi, lên xe, chúng ta về."
Vương Triển Nghệ dừng bước lại, xoay người, thấy Lục Mộc Kình đi qua đầu xe, ngồi lên ghế điều khiển, thực sự muốn rời đi.
Vương Triển Nghệ chảy nước mắt, bước nhanh trở lại, mở cửa sau xe ngồi lên, cái gì cũng không nói, chỉ là chảy nước mắt, hung hăng nắm lòng bàn tay, mạch máu trên cổ như muốn nổ tung.
Viêm Cảnh Hi qua gương liếc nhìn Vương Triển Nghệ đang ngồi phía sau, nghĩ đến lời nói lúc nãy của cô ta.
"Người khác không muốn anh, em muốn anh, người khác tổn thương anh, lòng em thương anh, người khác phụ lòng anh, em theo anh, vì anh, ngay cả việc phạm tội em cũng làm, anh xem là cái gì?"
Những lời này là có ý gì?
Ai không muốn anh, ai tổn thương anh, ai phụ lòng anh, Vương Triển Nghệ lại là vì anh mà làm chuyện phạm tội gì?
Mặc dù biết Vương Triển Nghệ có lẽ là cố ý nói những lời này cho cô nghe.
Nhưng người không phải thánh nhân, cũng không phải cây cỏ, có suy nghĩ, có cảm giác, có quan tâm, cho nên cô có chút không thoải mái.
Nhưng lúc này lại không muốn hỏi Lục Mộc Kình, có vẻ cô nên bỏ qua lời nói của Vương Triển Nghệ.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi.
Ai mà chẳng có quá khứ, ai mà chẳng có chuyện quá quắt, cô không nên bị ảnh hưởng, chỉ cần quý trọng hiện tại.
Viêm Cảnh Hi đột nhiên đưa đầu qua thân mật hôn lên mặt Lục Mộc Kình một cái, ánh mắt sáng quắc đối diện với ánh mắt nhu hòa của anh, lại lần nữa ở trên mặt của anh hôn một cái nữa, xác định nói: "Anh là của em."
Lục Mộc Kình nâng lên nụ cười, nắm tay cô, nhéo nhéo, cưng chiều nói: "Dạ, anh là của em."
Tâm trạng Viêm Cảnh Hi bởi vì những lời này mà thông suốt, cảm giác mình có chút trẻ con, cười khúc khích, dựa vào ghế.