Thỉnh thoảng An Vũ Dương cúi đầu xuống nói gì đó với cô.
Hạng Chí Viễn nhìn thấy Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu, đầu gối ở trên bờ vai An Vũ Dương.
Có nữ cảnh sát bước lên đắp cho cô một tấm thảm, lễ phục dạ hội trên
người cô vẫn còn nguyên không tổn hại chút nào, tấm thảm chậm rãi che cơ thể cô lại, tựa như ống kính quay chậm, đôi mắt màu tối của Hạng Chí
Viễn bắt được rõ ràng trên cổ của cô có một vệt máu…
Lôi Nam Phong!
Trong mắt Hạng Chí Viễn xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhấc chân muốn đi
về phía trước, một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt anh.
“Cậu chủ, bây giờ không thể qua đó, sẽ bị bắt cả đám đấy, không phải
anh không biết xưa nay tên mù lòa kia chưa bao giờ nể mặt anh.” Cô Minh
Thành đuổi theo từ đằng sau vọt tới trước mặt Hạng Chí Viễn rồi giang
hai cánh tay ra, ngăn cản anh tiến lên.
“Cút ra…”
Hạng Chí Viễn hung tàn lườm anh ta, giọng nói lạnh hơn cả băng.
“Cậu chủ, những khách nam bị bắt kia đều là bạn tốt của nhà họ Hạng, vẫn đang chờ anh đi cứu, anh không thể đi vào nữa đâu.”
Cô Minh Thành trực tiếp quỳ xuống đất, cầu xin Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến, người phụ nữ này là chướng ngại của cậu Hạng.
Sao cậu Hạng làm thế nào cũng không tránh được vậy.
“…”
Nghe thấy lời nói của Cô Minh Thành, ánh mắt tàn nhẫn của Hạng Chí
Viễn dần dần nhạt đi, cụp mắt nhìn chiếc nhẫn đầu hồ ly trên tay mình.
Anh đã tiếp nhận nhà họ Hạng.
Thì phải sống sót vì nhà họ Hạng…
Hạng Chí Viễn ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy An Vũ
Dương ôm Giang Ninh Phiến đi về phía anh, đôi mắt hờ hững nhìn anh…