Khi đó, anh cũng muốn cô xăm chữ “Viễn” trong tên anh, cuối cùng anh sợ cô sẽ đau cho nên thôi.
Nhưng anh vẫn xăm lên ngực.
“…”
Hạng Chí Viễn chú ý đến ánh mắt đờ đẫn của cô, anh cúi xuống nhìn
thấy hình xăm trên người mình, vẻ mặt thoáng chốc không được tự nhiên.
Anh đưa tay kéo cổ áo, lãnh lùng nói: “Chỉ là tôi không có thời gian
rảnh để đi xóa hình xăm mà thôi.”
Xóa hình xăm?
Giang Ninh Phiến giật mình, lập tức cố tình bày ra vẻ mặt kiêu ngạo
nói: “Sao phải đi xóa, cái anh xăm là Tiêm Tiêm chứ đâu phải Giang Ninh
Phiến tôi. Đừng nói là lúc anh xăm chữ này thì trong lòng anh nghĩ là
tôi sao?”
Vừa hỏi xong.
Giang Ninh Phiến mới nhận ra cô vậy mà rất muốn biết đáp án này.
Anh xăm chữ “Tiêm”, nhưng rốt cuộc người mà anh khắc lên ngực là một đoạn ký ức khi còn bé, hay là Giang Ninh Phiến cô đây?
Câu trả lời sẽ không thay đổi được điều gì, nhưng cô muốn biết.
“Cô nằm mơ à, Giang Ninh Phiến, cô bớt không biết xấu hổ giúp tôi đi chứ.”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn khẽ run, anh giơ tay lên lấy một ly rượu từ
trong tay bồi bàn bên cạnh lắc lắc, giọng nói vô cùng khinh thường.
“Vậy anh cũng đừng làm chuyện khiến tôi hiểu lầm.” Giang Ninh Phiến
bình tĩnh ung dung nhìn anh ngửa đầu uống rượu, sau đó nói: “Ví dụ như
anh nát rượu nát thuốc vì tôi, nát đến mức vào bệnh viện cũng không làm
gì được, hoàn toàn không thể tự thoát ra được. ”
“Khụ…”
Hạng Chí Viễn lập tức phun ra một ngụm rượu, có chút chật vật, sâu
trong mắt là giận không thể át mà trừng mắt nhìn cô, sau đó đập thật
mạnh ly rượu lên trên mặt bàn.
“Rầm…”
Tiếng vang nặng nề nhanh chóng bị tiếng hôn hít của một đôi nam nữ ở bên cạnh lấn át.
Giang Ninh Phiến yên lặng nhìn nửa ly rượu kia, Hạng Chí Viễn không uống thêm một ngụm nào nữa.
Khóe môi của cô nhẹ nhàng nhếch lên một cái, muốn cười mà lại không
cười, như có điều suy nghĩ mà nói: “Hạng Chí Viễn, EQ của anh thật là
thấp.”
“Cô nói gì?”
Tiếng từ trong bữa tiệc khá ồn ào, Hạng Chí Viễn không nghe rõ, hai mắt lạnh lùng mà khóa chặt khuôn mặt cô.
“Tôi nói là, ở nơi này ai có tiền nhất?” Giang Ninh Phiến kiềm chế
cảm xúc của mình lại, nở một nụ cười nhạt với Hạng Chí Viễn: “Tôi cảm
thấy tôi sẽ là quen của ngày hôm nay.”
“Tôi.” Hạng Chí Viễn không phủ nhận câu sau của cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT