“Cút hết ra ngoài cho tôi! Ai không đi tôi đánh chết người đó!”
Hạng Chí Viễn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quét hết đống căn cước
công dân mà Giang Ninh Phiến đặt ở trên ghế sô pha ra ngoài, trên gương
mặt u ám toàn là vẻ tức giận, trong mắt bắn ra ánh lửa.
“Vâng, cậu chủ.”
Cô Minh Thành và đám đàn em vội vàng dọn dẹp hiện trường.
Chỉ chốc lát sau, trong sàn nhảy rộng rãi trống không chỉ còn lại một mình Hạng Chí Viễn.
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào khuôn mặt giận dữ của anh, ánh sáng có dịu dàng đến mấy cũng không làm dịu được ánh lửa trong mắt anh.
Rất nhanh, trên mặt anh… chỉ còn lại sự cô đơn.
Hạng Chí Viễn ngồi ở trên ghế sô pha, lưng hơi cong xuống, cúi đầu,
môi mỏng mím chặt, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, giơ tay mở cúc áo ở cổ
ra, chữ “Tiêm” bên dưới xương quai xanh không hề phai nhạt theo thời
gian, trái lại màu sắc còn ngày càng đậm hơn…
Lúc nãy, khi Giang Ninh Phiến ngẩng đầu từ trên người anh.
Trong nháy mắt đó, anh thấy được một tia giễu cợt ở trong mắt cô, tựa như đang cười nhạo anh ngây thơ, vô vị.
Bây giờ anh đang làm cái gì cô đều không thèm để ý.
Cho dù anh có dùng dao vẽ vài nhát trên người cô, cô cũng không thèm tránh ra. Cô vẫn rất lạnh lùng…
Bởi vì đối với cô mà nói thì dao của Hạng Chí Viễn chẳng đau chút nào.
Chỉ có khi để ý đến người kia thì lưỡi dao của người đó mới có thể đâm đau được.
Hạng Chí Viên đứng lên khỏi sô pha, nâng đôi chân dài lên đá văng cái bàn và ghế dựa bên cạnh.
Sự nóng nảy trong người không có chỗ để phát tiết.
Nhìn phòng khiêu vũ rộng lớn, Hạng Chí Viễn lùi về phía sau từng
bước, nhìn thấy bàn ghế thì giơ chân đạp đổ, mạnh mẽ trút bỏ sự ngột
ngạt trong lồng ngực.
“Giang Ninh Phiến, em chờ đó cho tôi. Tôi đau khổ, em cũng đừng mong được sống thoải mái.”
Hạng Chí Viễn hung hăng giẫm lên cái bàn.
Cô dựa vào đâu…
Cô có tư cách gì mà không nhìn anh.
Cô có tư cách gì mà cười nhạo anh.
Cô có tư cách gì… mà không cần anh.
Giang Ninh Phiến biết mình hoàn toàn không thể nào ở lại cục cảnh sát được nữa.
Cả cục cảnh sát từ trên xuống dưới nhanh chóng truyền bá vụ việc xảy
ra trong quán bar thành mấy chục phiên bản, tư tưởng thống nhất đều là
cô có mấy chân với Hạng Chí Viễn, người đứng đầu Địa Ngục Thiên.
Giang Ninh Phiến nghĩ thầm rằng mình đã gửi đơn xin nghỉ rồi, cũng sẽ không chờ duyệt nữa mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi về nhà luôn.
Cô cất đồ của mình vào một cái thùng rồi ôm ra khỏi cục cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT