Hạng Chí Viễn nhìn bóng dáng Giang Ninh Phiến ngày càng xa, rủ mắt nhìn bức ảnh rơi xuống, buông tay đặt trên cửa xe xuống…
Giang Ninh Phiến vào siêu thị một mình, lấy vài thứ thuốc tẩy và rửa vết bẩn sơn, tính tiền cùng với túi đá.
Tính tiền xong, Giang Ninh Phiến cầm túi đứng ra khỏi siêu thị chuẩn bị trở về.
Chưa đi được mấy bước, cô đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng đầu
đường nhìn trái nhìn phải, gương mặt nhu hòa u ám khó coi, trên mặt
thoáng vẻ sốt ruột, dường như đang tìm gì đó…
Anh vẫn chưa đi?
Giang Ninh Phiến mím môi, đi sát mép đường.
Chỉ nghe Hạng Chí Viễn đứng ở đầu đường thấp giọng mắng: “Mẹ! Khu đèn đỏ nào!”
“…”
Giang Ninh Phiến cạn lời.
Anh tin thật?
Cô đi qua cạnh anh, Hạng Chí Viễn chợt quay đầu sang, không ngờ cô
đứng kế bên, ánh mắt sững sờ, chân dài tựa ra sau, tựa vào mép bồn hoa
sút thì ngã.
Hạng Chí Viễn đứng dưới đèn đường, nhìn cái túi trong tay cô, thấy rõ một túi đá trong túi đồ kia.
Ánh mắt anh chợt trở nên sâu thẳm.
“Hạng Chí Viễn, chẳng lẽ là anh lo tôi sẽ đi tìm trai bao hả?” Giang
Ninh Phiến lạnh lùng cười: “Không ngờ rằng tôi đối xử với anh như thế mà anh vẫn luôn nhớ nhung tôi đến nhường này, đàn ông đúng toàn là một lũ
đê tiện.”
Từng từ được thốt ra thật nhẹ nhàng với giọng điệu xem thường.
“…”
Lồng ngực của Hạng Chí Viễn như bị ai đó dùng búa đập vào từng nhát
thật mạnh, ánh mắt lập tức nhuốm lên một lớp sương mù dày đặc, trong cơn giận ngập đầu bèn vung nắm đấm về phía cô.
Lại thế nữa.
Cô muốn bị anh đánh thành quả bóng thì mới chịu thôi có phải không.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh quan sát anh, không chịu lùi bước, dáng vẻ bình thản ung dung, “Tới đây, dù sao thì anh cũng còn gì khác ngoài nắm đấm nữa đâu.”
Cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, chờ đợi cú đấm kia vung tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT