Giọng nói của anh lạnh lùng như gió đông, khiến người ta khiếp sợ.
Giang Ninh Phiến lắng nghe, vẻ mặt vô cảm.
“Làm sao đây? Tôi thấy bất công thay cho em. Bị tôi làm một năm mà
đến một tội danh cũng không gắn cho tôi được.” Hạng Chí Viễn ghé vào
vành tai cô.
Đây là khu vực nhạy cảm của cô.
Một cơn tê dại xẹt qua cơ thể cô, cả người Giang Ninh Phiến run lên.
Anh cúi đầu cắn vành tai cô rồi thổi vào tai cô một cách nhẹ nhàng.
Giang Ninh Phiến co người lại theo bản năng, cánh tay cô run lên.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hạng Chí Viễn nhếch môi một cách hài
lòng. Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự gian xảo, anh nói từng chữ:
“Giang Ninh Phiến, sau này ban đêm đừng ngủ sâu quá. Em phải cẩn thận
đấy, vì tôi có thể trở lại tìm em bất cứ lúc nào.”
Một lời đe doạ trần trụi.
“…”
Giang Ninh Phiến mím môi, không nói gì.
Hạng Chí Viễn cười khẩy. Anh nhìn gương mặt trắng bệch của cô với vẻ hài lòng rồi quay người rời đi…
Khi đi ngang qua Cô Minh Thành, Hạng Chí Viễn giật tấm ảnh trên tay anh ta, liếc nhìn xuống rồi tiếp tục bước đi.