Người xung quanh nháo nhào nhìn về phía bọn họ với vẻ hóng hớt.

Giang Ninh Phiến bị anh áp chế như thế, chóp mũi toàn là hơi thở của anh, đó là hơi thở thuộc về riêng anh, hơi thở ấy vây quanh cô kín kẽ đến gần như khiến cô không thở nổi.

“Có.” Suy nghĩ một hồi, Giang Ninh Phiến giương ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Hạng Chí Viễn, tôi ước gì mình có thể bắt anh vào tù, nhưng anh nhớ rõ đây, làm chuyện không có tính người thì sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo.”

Giọng nói của cô giống như một lời nguyền rủa.

Sắc mặt của Hạng Chí Viễn đã hoàn toàn đen lại, anh chầm chậm buông tay.

Nhưng một giây sau, Hạng Chí Viễn lại bất chợt bóp cổ của cô, bóp thật chặt, trong mắt lộ ra một tia hung ác, ra vẻ tàn độc mà hỏi cô: “Vậy chuyện em làm với tôi không phải chuyện không có tính người à?”

Tận sâu trong mắt anh là nỗi cô quạnh bị tổn thương.

Giang Ninh Phiến lấy làm lạ khi mình lại có thể nhìn mà hiểu được, cô cười lạnh, nói: “Anh là đen, tôi là trắng, chuyện làm với anh tất nhiên không xem là quá đáng.”

“Mẹ nó em bớt trưng ra cái vẻ đường hoàng ngay thẳng này với tôi đi!” Hô hấp của Hạng Chí Viễn càng thêm nặng nề, anh nghiến răng nghiến lợi mà quát lên: “Bấy lâu nay, em vẫn luôn diễn kịch với tôi?”

Diễn sự vẫy vùng của cô;

Diễn sự bất lực của cô;

Diễn cô yêu anh…

“Phải, trước khi tiếp cận anh, tôi đã học nửa năm, thế nào, khả năng diễn xuất ổn chứ?” Giang Ninh Phiến trả lời một cách tuỳ ý, ý cười nhàn nhạt vẫn luôn hiện lên trong ánh mắt.



“Em có phải là Tiêm Tiêm không?”

“Đến bây giờ mà anh vẫn muốn hỏi tôi vấn đề này sao?” Giang Ninh Phiến bật cười một tiếng, ra vẻ khinh thường.

Nụ cười của cô đâm vào mắt anh, Hạng Chí Viễn gào lên: “Em chưa từng yêu tôi!”

Câu tiếp theo mà anh gào lên là em chưa từng yêu tôi!

“…”

Giang Ninh Phiến nghe xong thì càng cảm thấy buồn cười: “Hạng Chí Viễn, tôi không phải thiểu năng, sao tôi có thể yêu một tên cặn bã như anh.”

“Bốp…”

Hạng Chí Viễn hoàn toàn bị chọc giận, một quyền đánh vào mặt của cô.

Giang Ninh Phiến bị đánh đến cả khuôn mặt đều lệch đi, nửa khuôn mặt nóng rát như bị thiêu đốt.

“Ôi…”

Người xung quanh thổn thức, có cô gái bị dọa đến bịt chặt miệng mình.

Đôi mắt của Giang Ninh Phiến đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, cô mấp máy đôi môi mềm mại, trong miệng nếm được vị tanh nồng của máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play