Giang Ninh Phiến quay đầu lại, nhìn thấy Hạng Văn Thanh đang đi về
phía cô một mình, ánh mắt của ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ
nghiên cứu sâu xa: “Cô Giang, cảm ơn cô đã cho con trai tôi một con
đường sống.”
Kính râm đã che hết mọi biểu cảm của Giang Ninh Phiến.
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói.
“Con trai tôi trông có vẻ hống hách, ngang ngược, việc gì cũng làm
được, nhưng nó giống như sợi gân vậy, đã xác định chuyện gì thì có chết
cũng không thay đổi.” Hạng Văn Thanh bước đến trước mặt cô, đôi tay của
ông ta đút trong túi áo khoác, nói với vẻ sâu xa: “Lần này nếu không có
cô, thì dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể cứu được nó.”
“Ông Hạng, nếu ông muốn nói mấy chuyện khó hiểu như thế, vậy thì cứ đứng ở đây nói cho đủ đi.”
Giọng nói của Giang Ninh Phiến trở nên lạnh lẽo, cô quay người định rời đi.
“Vừa rồi lúc ở trên tòa cô đã phủ nhận chuyện mình là Tiêm Tiêm.”
Hạng Văn Thanh đứng sau lưng cô, nói: “Nhưng kiếp này con trai tôi sẽ
không bao giờ tìm thấy người mà nó muốn tìm nhỉ?”
“…”
Dường như đôi chân của Giang Ninh Phiến dính chặt vào mặt đất, không cử động được.
Gừng càng già càng cay.
Hạng Văn Thanh lại có thể nhìn thấu cô một cách dễ dàng, chỉ dựa vào một lần thẩm vấn trên tòa, vậy Hạng Chí Viễn sẽ…
Khi cô đang suy nghĩ, những lời Hạng Văn Thanh nói sau đó càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Tôi đã điều tra lý lịch của cô một cách cẩn thận, tôi rất lấy làm
tiếc về cái chết của chị gái cô.” Bỗng nhiên Hạng Văn Thanh nói.
Giang Ninh Phiến Nghi vừa nghe thấy câu nói này thì toàn thân chấn
động, cô lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông ta với vẻ thù hằn: “Là ông sai người thay thế Hạng Chí Viễn giết chết chị gái và anh rể của
tôi!”
“Cô cũng đã nói là thay thế rồi, tôi chỉ là một con dao để trả thù của nó mà thôi.”
“…”
Nói mà không biết xấu hổ.
Thế theo như ông ta nói, ai sẽ là người chịu trách nhiệm về cái chết
của chị gái cô? Không có ai có thể chịu trách nhiệm đúng không.
“Cô Giang, cô và con trai tôi không có duyên với nhau.” Hạng Văn
Thanh nhìn cô, trầm giọng nói: “Tôi rất tán thưởng biểu hiện của cô
trước tòa hôm nay, cô bằng lòng bỏ qua cho con trai tôi, không khiến nó
phải sống chết vì cô nữa.”
“Rốt cuộc thì ông đang muốn nói gì?”
“Tôi sẽ thay cô xóa sạch thân thế của cô, không để Chí Viễn phát hiện ra.” Giọng nói của Hạng Văn Thanh trầm thấp, thể hiện quyền uy ăn trên
ngồi trước: “Hơn nữa tôi đảm bảo sau sự việc này, Chí Viễn sẽ không làm
phiền cô nữa.”
“À.”
Giang Ninh Phiến cười chế nhạo: “Tôi có thể tin được những lời một con quỷ xã hội đen nói không?”
Làm gì có chuyện ông ta tốt bụng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT