Giang Ninh Phiến cắn môi. Rất nhiều hình ảnh đan xen vào nhau ở trước mắt cô, nuốt chửng linh hồn và ý chí của cô như một tên ác quỷ…
Tấm ảnh.
Chị.
Hạng Chí Viễn…
“An Vũ Dương, có phải tôi không có chút tình cảm nào với người thân
hay không?” Giang Ninh Phiến ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng của An Vũ
Dương: “Đến bây giờ tôi vẫn không muốn Hạng Chí Viễn phải chết…”
Cô không thể.
Cô không thể đứng nhìn Hạng Chí Viễn bỏ mạng.
Ngay cả khi biết chị gái và anh rể của mình chết một cách oan uổng dưới tay anh. Cô vẫn không hận Hạng Chí Viễn…
Câu trả lời giống như dự kiến. An Vũ Dương không cảm thấy gì, khóe
môi anh nở một nụ cười chua xót: “Chẳng qua là cô quá yêu anh ta thôi.”
Mọi người bảo rằng tình yêu là mù quáng.
Còn cô thì như một đứa trẻ lạc đường, tìm mãi mà không thấy lối ra.
An Vũ Dương chìa tay ra, đặt lên vai cô rồi ôm cô vào lòng. Anh ta
vuốt ve mái tóc bằng bàn tay thô ráp rồi dúi đầu cô vào vai mình một
cách nhẹ nhàng.
Rất dịu dàng, không hề có chút chiếm đoạt nào cả.
“Dù cô chọn gì, tôi đều tôn trọng quyết định của cô.” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng.
Chọn?
Cô vẫn kiên quyết với lựa chọn ban đầu của mình. Vì không thể vẹn toàn cả hai bên nên cô sẽ cùng chết với Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến dựa vào vai anh ta: “An Vũ Dương, đừng nói chuyện này cho Hạng Chí Viễn nhé.”
“Vì sao?”
“Anh ấy sẽ phát điên đấy.”
“Anh ấy sẽ phát điên đấy.”
Chỉ mình cô chịu đựng là đủ rồi.
Giống như lời của Cô Minh Thành, Hạng Chí Viễn chưa bao giờ có được
hạnh phúc kể từ năm mười hai tuổi, cô không muốn anh phải chịu đựng
chuyện quá khứ vương đầy bụi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT